Trời sáng. Hai người lại tiếp tục lên đường.
Trải qua một đêm ngủ ngon, Đông Phương Linh tinh thần vô cùng phấn chấn. Đoàn Tam Thiếu thì không được sung sướng như thế. Mấy ngày liền không được ngủ trên giường, nghỉ ngơi cũng chẳng đủ, mắt thâm quầng như gấu trúc, hung hục chạy đến nỗi toàn thân nhức mỏi. Có lúc vừa gà gật ngủ đã bị Đông Phương Linh kéo dây xích đánh thức, Đoàn Tam Thiếu chỉ còn cách tiếp tục đánh xe, đi về phía tây.
Nếm trải cuộc sống khốn khổ, Đoàn Tam Thiếu đặc biệt tưởng niệm phương trượng, nhớ sư huynh đệ trong Thiếu Lâm tự, bình thường hắn ghét nhất Từ Pháp vậy mà giờ đây bắt đầu có chút nhớ nhung! Hắn lo lắng mình ra khỏi Trường An, phương trượng sẽ không nhận được tin tức của mình nữa, lẽ nào mình thật sự theo tên Ma giáo này đến Lan Châu?
Đông Phương Linh cũng che giấu tâm sự. Mấy ngày nay, tình trạng của y lúc tốt lúc xấu, trước kia còn có thể dùng nội công miễn cưỡng ngăn cản một thời gian ngắn, nhưng hiện nay, y phát giác càng ngày càng ngăn không được, chẳng lẽ độc tố trong cơ thể gia tăng, muốn đạt cực hạn? Y phải nhanh chóng về giáo...
Trong bụng nhộn nhạo một hồi, Đông Phương Linh vội nhắm mắt điều tức, tựa lưng vào thân xe. Khi y tỉnh lại, xe ngựa đang thả nước kiệu, Đoàn Tam Thiếu an phận ngồi phía trước, không có quấy rối, Đông Phương Linh yên tâm, nhìn ra ngoài xe...
Mặt trời đang lặn, bốn phía đều là cao nguyên hoàng thổ, núi bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dbk-bo-1-thuc-xin-loi-hai-den-nguoi/2181845/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.