Anh không nhìn cô đến một lần cũng không dặn dò gì, nhanh chóng chạy ra ngoài khiến cô sững sỡ ghẹn cả miếng cơm trong miệng. Sau đó anh cũng nhanh chóng quay lại, nhưng lại vội lên tầng và bước xuống với bộ quần áo mới, túi quần có đúc cây súng ngắn. Cứ thế những bước chân nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự, không một ánh mắt dành cho cô. Đó là con người của anh, rất bất thường đôi khi quan tâm rồi lạnh nhạt.
Bữa cơm đang ngon miệng, bỗng chốc trở nên khó ăn Hàn Như Tuyết vì sức khỏe mà cố ăn nốt bát cơm. " Brừm Brừm" Tiếng động cơ xe mô tô vang khắp căn biệt thự, khiến Hàn Như Tuyết thêm lo lắng. Cô biết một khi anh lái mô tô là có việc rất gấp rút, giờ chỉ biết chấp tay cầu nguyện.
Bát cơm đã hết, lo lắng trong cô vẫn chẳng vơi đi chút nào chỉ có tăng lên. Lúc này, người làm từ ngoài chạy vào đưa cho cô cái nạn, mọi người đều im lặng dù làm gì gặp chủ là họ cúi chào chứ không mở miệng.
Hàn Như Tuyết nhận chiếc nạn từ người làm rồi gật đầu, vì bên chân đau là chân trái nên cô chỉ cần 1 cái. Có chiếc nạn cô dường như đi lại dễ hơn, nên nhanh chóng di chuyển đến ghế sofa.
Càng ngồi cô không thể không lo lắng cho Dương Nhược Thiếu, như cô biết trong thời gian huấn luyện Tổng Gia là 1 thế lực khá lớn, họ luôn chờ thời cơ để tấn công anh. Cũng nhân dịp anh cắt đứt với Dương Gia mà họ ra tay, thật khiến cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-vo-nho-lam-sat-thu/1479025/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.