Sau khi phẩu thuật làm sạch dạ con, Mẫn Nhu thấy trống rỗng trong người, cái bụng xẹp lép, cứ như thể họ hút luôn cả tâm hồn của cô ra vậy.
Họ nói cô chỉ cần nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa là có thể xuất viện, rồi y tá giúp cô về phòng nằm nghỉ.
Hạ Tuyết Duyên đến thăm cô. Nếu như mọi ngày cô ta sẽ làm ầm lên, rối loạn cả phòng bệnh để vực cô dậy, thì hôm nay cô ta chỉ yên lặng ngồi bên cạnh cô.
Mẫn Nhu bật khóc, cô tự đánh mình vì đã để mất đứa nhỏ. Đứa trẻ khỏe mạnh xinh xắn là sợi dây liên kết giữa Lâm Hiên và cô, đứa con mà cô mong ngóng từng giây để được gặp mặt lại bị mất đi vì một phút sơ sẩy.
Mất một lúc sau, cô mới bình tĩnh trở lại.
“Chuyện đâu còn có đó, mất một đứa thì sinh lại hai đứa. Không phải buồn.” Tuyết Duyên lau nước mắt trên mặt giúp cô.
“Nhưng đó là con của Lâm Hiên...” Cô lẩm bẩm.
“Thì bảo anh ta hợp tác sinh thêm.”
“Anh ấy không yêu mình, sao có thể có con được nữa?” Mẫn Nhu lại bắt đầu khóc, lần này chỉ có nước mắt chảy ra mà không còn kêu gào nữa.
“Tôi thấy anh ta tốt với cô như vậy còn gì!” Cô nhét một miếng táo vào miệng Mẫn Nhu.
“Đó là vì con nên anh ấy mới làm vậy...” Cô nuốt xuống cổ, “...từ khi biết mình sẩy thai, anh ấy có thèm đến đây nhìn mình lấy một cái đâu. Tình cảm cũng có phải sâu nặng gì đâu, giờ mất đứa con rồi, mình đâu là gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-thuong-xuan-van-xanh-biec/72027/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.