31.
Cuối cùng Dụ Lý vẫn là sáng sớm ngày hôm sau bám xe lửa về nhà.
Điền Tuấn vẻ mặt ngạc nhiên, “Anh lúc nào thì mua vé xe lửa?”
“ Tuần trước a.” Dụ Lý lý lẽ đương nhiên nói, “Qua một đêm, bọn họ có khả năng đã đủ lý tính cùng anh thảo luận vấn đề này, bây giờ trở về tương đối an toàn.”
“Cho nên anh sớm đã tính toán tốt muốn tới nhà em?” Điền Tuấn bộ dạng thế giới quan bị hủy diệt, “Nhưng anh ngày hôm qua không phải nói là dượng đem anh đuổi ra khỏi nhà để anh bình tĩnh mới tới đây sao?”
Dụ Lý trắng mắt liếc Điền Tuấn, “Em cho là anh ngốc sao? Chuẩn bị thời gian dài như vậy, anh làm sao có khả năng các chiêu thức phía sau đều chưa nghĩ tới.”
Điền Tuấn đã sửng sốt đến mức không còn cảm xúc, “Nhưng anh ngày hôm qua lúc vừa mới vào cửa còn khóc luôn mà.”
Dụ Lý mặt không đỏ tim không đập, “Anh nghĩ đến vượt qua cơn bão táp này, chúng ta liền có thể nghênh đón ước nguyện cầu vồng, vì thế mừng rỡ mà phát khóc.”
Điền Tuấn: “……”
Làm sao bây giờ, thật muốn đem hắn từ tầng sáu ném xuống.
32.
Thời điểm khai giảng tam đại, Dụ Lý ma ma đặc biệt tìm thời gian hẹn Điền Tuấn hàn huyên một lát.
“Tiểu Điền, con là đứa trẻ tốt. Dì cùng dượng không phải người không nói đạo lý, cũng không phải muốn chia rẽ các con. Chỉ là con đường này thật sự quá không dễ đi rồi,” Dụ Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-moi-khong-phai-la-gia-bao-dau/2363404/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.