Công việc vẫn tiếp tục như cũ, Đường Mạn tự nói với bảnthân, tình yêu là quần áo, công việc là tay chân, mình không thể trần truồng chạyra đường, đương nhiên cũng tuyệt đối không thể chặt đứt tay chân.
Về phần Trương Khải Hiên, từ sau hôm đó, Đường Mạn và anhcũng có chạm mặt, vừa nhìn thấy anh, Đường Mạn cười qua loa, tầm mắt liền rơivào bên cạnh quan sát anh.
Hôm nay cô đi ký tên thì lại gặp anh, cô đến bộ phận để đưavăn kiện, lúc xuống lầu thì gặp được anh, cô đi xuống, anh thì đi lên.
Đường Mạn chạm trán ánh mắt với anh, trong giây lát liền hệtnhư một thanh đao trực tiếp cắm thẳng vào ngược cô, không đau, nhưng là, thậtchua xót. Đáng ghét chính là ánh mắt anh nhìn cô giữa sự sắc bén lại hiện ra mộtchút ôn hòa, điều này khiến Đường Mạn sợ hãi không dám tiếp xúc, cô quay đầu đichỗ khác.
Khi hai người lướt qua sát bên cạnh nhau, Đường Mạn nhủ thầmphải đi qua thật nhanh, nhưng cô lại cảm thấy cánh tay bị kéo căng, cúi đầunhìn, là Trương Khải Hiên giữ chặt cô lại.
Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như trước nhưng lại có lựcxuyên thấu như vậy, chỉ nghe anh hỏi ở bên tai cô: “Cô trốn tránh tôi sao?”
Đường Mạn giật mình, cô thầm nói, đừng gọi em, đừng nhìn em,đừng nói chuyện với em.
Nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn Trương Khải Hiên, cái nhìnnày, làm cô nhất thời đau lòng, anh hốc hác vậy? Không lẽ anh đi công tác mấyngày, thoạt nhìn người rất mỏi mệt, trong mắt hằn lên tia máu, tuy rằng anh vẫnđiển trai trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/89699/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.