Sáng nay thức dậy, mới phát hiện tối qua không kéo rèm cửa, trước mắt là vầng thái dương rực rỡ, ánh dịu nhẹ len lỏi vào phòng, làm cả phòng ấmlên, mùi của ánh mặt trời, thơm ngát cả căn phòng.
Lại trở về nước.
Đường Mạn duỗi thẳng lưng, đẩy cửa sổ phòng trọ của mình ra.
Thời tiết thật đẹp.
Từ Nhật Bản trở về đã một tháng, ca phẫu thuật cũng vô cùng thành công,còn Trương Khải Hiên, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, anh hệt như người yêukiên nhẫn, chăm sóc hết thảy cho cô, khoảnh khắc tháo băng ra, ánh sángcó hơi chói mắt, chớp mắt vài cái, nhìn thấy mọi thứ có chút lờ mờ, côthoáng thất thần, phản ứng thuốc thật lâu sau mới có tác dụng, anh thathiết lại lo âu hỏi cô: “Bây giờ có nhìn rõ anh không?”
Đường Mạn gật đầu, “Rõ, rất rõ.”
Anh yên tâm: “Tiểu Mạn, anh tuyệt đối sẽ không để em có chuyện gì đâu, sau khi về nước, anh sẽ tìm giác mạc thích hợp cho em.”
Cứ như vậy, cô quay lại Thanh Đảo.
Chẳng qua, Đường Mạn không về nhà họ Trương, cô đã quen với cuộc sống mộtmình, sau khi thuê xong một phòng trọ, cô lại bắt đầu cuộc sống mới.
Dưới sự đề nghị của Trương Thụy Hằng, cô về công ty làm việc.
Trương Khải Hiên vẫn ở bộ phận thương mại, Đường Mạn trở về bộ phận kiểm trachất lượng, hai người, một người trên lầu, một người dưới lầu.
“Hai chúng ta có phải giống nhứ bắt đầu quen nhau lại hay không?” TrươngKhải Hiên hẹn cô ra ngoài, hai người ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877890/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.