Đường Mạn khép điện thoại lại, vô cùng xúc động, đúng vậy, ký ức thuộcvề quá khứ, thứ chúng ta muốn đạt được chính là cuộc sống hạnh phúc vềsau.
Khải Hiên, anh thế nào rồi?
Khải Hiên, anh cũng là một đoạn ngắn mỹ lệ trong đời em, mà ký ức, mãi mãi chỉ có thể ở thì quá khứ.
Cô cảm thấy khó khăn.
Thật sự rất khó chịu, những lúc vô thức, cô thường hay nhớ đến anh, hiệngiờ, cô cũng không còn trách anh nữa. Ai cũng lựa chọn cuộc sống củachính mình, lúc đó giữa họ chỉ có dấu chấm hết. Mà đối với những chuyệncô đã quyết định, cô không hề hối hận, chỉ hy vọng anh vui vẻ.
Đến khu du lịch rồi, mọi người reo hò xuống xe, nhìn thấy phong cảnh hoàn toàn mới, Đường Mạn đột nhiên có cảm giác cô đơn.
Bên cạnh khu du lịch là một cánh đồng hoa màu xanh biếc, lá cây ngô (bắp)tươi tốt như cánh tay dang ra của Ana, như vẫy gọi mọi người. Mọi cườicười hi hi ha ha đi phía trước, Harao đi cùng bạn gái, bước chân thậtđều nhau.
“Đã lâu không được hít thở không khí trong lành như vậy.” Anh ta nói.
Đường Mạn gật đầu, có chút lơ đãng.
Cô thật sự rất nhớ cuộc sống ở nông thôn trước kia, mùi bùn đất mới xới,trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa trên cây, còn có khói bếpbốc lên lượn lờ vào buổi đêm, trong nháy mắt, cô thật sự rất nhớ trướcđây.
Cô theo mọi người đi về phía trước, một đồng nghiệp chạy đến bên cạnh cô, trong lúc vô tình huých cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877889/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.