Lúc này, lần đầu tiên Đường Mạn mới nghe bà Lý kể về cuộchôn nhân của Lý Văn Khải.
Nghe ra bà Lý rất chán ghét cô con dâu này, bà oán giận chỉtrích cô ấy: “Tiêu tiền như nước, con người ham hư vinh, tuy rằng diện mạo xinhđẹp, nhưng không có tấm lòng tốt, xinh đẹp thì có thể làm gì?”
Đường Mạn chỉ im lặng nghe bà càm ràm, cũng không ngắt lời,thỉnh thoảng lúc bà giận dữ quá thì sẽ an ủi bà một chút.
Bà Lý vẫn rất tức giận bất bình như cũ: “Không hiểu tại saoVăn Khải lại yêu cô ta. Cho đên bây giờ, cô ta chưa từng vì Văn Khải mà giặt quầnáo dù chỉ một lần, khi Văn Khải uống say, sợ làm ồn cô ta nên trốn đến phòngsách ngủ, cô ta lại có thể không bưng nước cho nó lần nào, trái lại, Văn Khải lạichăm sóc cô ta rất chu đáo, lúc cô ta đến tháng trong người khó chịu, Văn Khảicòn pha nước đường đỏ cho cô ta uống, dì cũng không hiểu được cô ta có điểm nàothu hút được Văn Khải.”
Bà Lý thở dài, Đường Mạn lại hâm mộ cực hạn, chỉ có một ngườiyêu một người đến cực độ, mới có thể can tâm tình nguyện làm việc đó.
Nếu không phải vì yêu, sẽ không khiến người chồng làm như vậy.
Anh thật sự là một người đàn ông tốt, đáng để phụ nữ gửi gắmcả đời.
Bà Lý nhìn Đường Mạn, giọng điệu bình thản, cũng xem cô nhưcon gái: “Đường Mạn, cháu cũng là phụ nữ, có ngốc cũng nhìn ra được, Văn Khảithích cháu.”
Đường Mạn biết chứ, cô hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877865/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.