Thời gian cứ hệt như một đứa trẻ bốc đồng, sự buồn phiền vàđau khổ trong Trương Khải Hiên cứ lặng lẽ lớn lên, bất giác, đã 3 tháng trôiqua.
Trương Khải Hiên đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, bình anchuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt ra ngoài, gien mới cường ngạnh bén rễ trongcơ thể anh, kết hợp với gien của anh, để cho tình trạng sức khỏe của anh càngngày càng tốt, đến 3 tháng sau, rốt cuộc anh có thể xuất viện. Nhưng bây giờ sứckhỏe anh còn yếu, không thể tùy ý đi dạo phố, làm vận động mạnh như người bìnhthường được, thậm chí không thể tùy tiện ăn hoa quả và rau sống, nhưng vô cùngmay mắn, anh bình yên vượt qua ranh giới giữa sống và chết, hơn nữa càng ngàycàng hồi phục hơn rất nhiều.
3 tháng, nhà họ Trương dùng rất nhiều cách thức để tìm ĐườngMạn, từ trong xe tìm được điện thoại của cô, tra nhật ký cuộc gọi, phát hiện racuộc gọi cuối cùng là gọi đến Thượng Hải, Chu Duyệt thử gọi qua đó, tiếp điệnthoại là một người đàn ông, đối phương trả lời rất ôn hòa, “Tôi không có tin tứccủa cô ấy.”
Chu Duyệt nói: “Hiện giờ Đường Mạn mất tích, tất cả mọi ngườichúng tôi vô cùng mong nhớ, nếu anh có biết tin tức gì về cô ấy, phiền anh nhờcô ấy gọi điện thoại lại cho tôi để nói chuyện có được không? Còn nữa, xin anhnói với cô ấy, hiện tại chồng cô ấy đã hồi phục lại sức khỏe, vô cùng mong nhớcô ấy.”
Đối phương vẫn trả lời rất khách sáo: “Được, nếu tôi liên lạcđược với cô ấy, tôi sẽ chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877861/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.