Đúng lúc này, cửa lại mở, người bước vào là Chu Duyệt, chịđang bế Vũ Đồng, vừa thấy tình hình này, nhất thời cũng bị làm cho sợ hãi.
Trong lúc lộn xộn, Đường Mạn thoáng bị phân tâm, một tên thuộchạ của bà Trương lập tức nhân lúc cô chưa chuẩn bị kịp, xông lên ôm lấy cánhtay đang cầm mảnh thủy tinh của cô, kiềm chặt lại, một thuộc hạ khác cũng vọt đến,hai người đàn ông hệt như gọng kiềm giữ chặt cánh tay cô, Đường Mạn bị đau, côkhông ngừng giãy giụa, nhưng căn bản là không có sức lực để đấu với đàn ông, huốngchi là hai người cùng nhau giữ chặt Đường Mạn, tay cô run lên, mảnh thủy tinhcũng bị rơi xuống đất.
Trương Vũ Đồng lập tức bị hoảng sợ, khóc rống lên. Chu Duyệtmau chóng dỗ dành con gái, chị hoảng hốt hỏi bà Trương, “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Bà Trương bực dọc quát lên: “Mau, kéo Đường Mạn ra ngoài. Đừngđể nó đến gần Vũ Đồng, cũng đừng để nó tiếp cận Khải Hiên!”
Đường Mạn khóc lóc thảm thiết: “Mẹ ơi, chị ơi!” Khi bị haingười kéo ra ngoài, tay cô tiếp tục níu chặt lấy cửa, không ngừng khóc lóc, cốgắng chống cự: “Chị ơi, chị ơi, em không muốn rời khỏi Khải Hiên đâu!” Cô khócthê thảm, nhìn Chu Duyệt, muốn cầu xin sự thương hại của chị.
Chu Duyệt rất không hiểu, “Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy?” Chịra hiệu, “Chờ một chút.”
Bà Trương cụt hứng, “Không có chuyện của con, mang nó rangoài ngay.”
Tay Đường Mạn siết chặt cánh cửa, người dượng tàn nhẫn củaKhải Hiên đi theo, cạy từng ngón tay của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877859/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.