6 tiếng sau, Lý Văn Khải xuất hiện trong tầm mắt của cô, khicửa phòng thẩm vấn lạnh băng mở ra, thân hình cao lớn của anh xuất hiện ngay cửa,Đường Mạn bỗng chốc thất thần, cô không thể tin, chỉ khẽ nói một câu: “Là thiênsứ đến đây phải không?”
Nước mắt lưng tròng, cô nhìn anh, không đứng dậy nổi, chỉ cóthể đưa tay về phía anh.
Lý Văn Khải sải bước tiến vào, nhìn thấy sắc mặt tiều tụy củacô, anh đau lòng cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, chỉ có thể than nhẹ: “Đường Mạnđáng thương.”
Đường Mạn ngơ ngác nói, “Đường Mạn đáng thương.”
Cô khóc: “Em khát nước.”
“Chẳng lẽ bọn họ không cho em uống nước sao?”
“Không biết nữa, tại em không muốn.”
Anh ngồi xuống, đỡ lấy vai cô, “Nói cho anh biết, em đã nóigì với cảnh sát rồi?”
Nhận được điện thoại của Đường Mạn, anh rơi vào hoang mang,không suy nghĩ nhiều, anh lập tức liên lạc với người bạn ở Tế Nam, gần như cùnglúc, bạn anh liền hỏi luật sư, sau đó cùng với luật sư đợi anh, anh đặt xong vémáy bay liền bay đến đây.
Ánh mắt của Đường Mạn trống rỗng, giọng nói nghẹn ngào, “Emcũng không biết phải nói gì.”
“Tiểu Mạn, nếu em tin anh, em nói với anh nguyên nhân và quátrình xảy ra chuyện này, anh sẽ nghĩ cách giúp em.”
Nguyên nhân sao, nói từ đâu đây? Cô chỉ rớt nước mắt, saukhi bình tĩnh lại, cô cười khổ, kể ngắn gọng với anh về ân oán với họ nhàTrương và tình cảm của Trương Khải Hiên.
Anh nghe đến nhíu mày.
Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877858/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.