“Đường Mạn.” Trên đường trở về, Đường Mạn muốn đi bộ, Lý VănKhải đi cùng cô, “Vì sao cô lại muốn hiến tủy cho người khác vậy?”
“Bởi vì chồng tôi, hiện tại anh ấy đang bị bệnh ung thư máu.Nếu có người có tủy thích hợp với anh ấy, anh ấy có thể sẽ được sống.”
Nhưng nghĩ đến Trương Khải Hiên, cô lại cười gượng gạo, “Tuyrằng anh ấy không yêu tôi, nhưng tôi vẫn luôn hy vọng anh ấy có thể bình phụckhỏe mạnh.”
Lý Văn Khải hiểu được, lời của cô nghe ra đau buồn thế này,rầu rĩ vô cùng, cô có bao nhiêu tâm sự, điều này càng khiến cô giống như một điềubí ẩn, còn có, vì sao cô lại lẻ loi té xỉu ở ven đường, không ai quan tâm,không ai đỡ, tất cả những chuyện này, anh đều muốn biết, nhưng mà, anh giốngnhư một đứa trẻ hiếu học đang canh chừng một cây đàn vi-ô-lông quý giá tinh xảo,rất hiếu kỳ nhưng không dám hỏi cô cho thấu đáo.
“Vậy lần này cô rút máu, có người trong nhà đi cùng cô không?”
Đường Mạn lắc đầu, “Ba mẹ chồng và chồng tôi đều đi Bắc Kinhcả rồi, chị dâu cũng dẫn con gái về nhà mẹ đẻ, hiện giờ trong nhà, chỉ còn có mộtmình tôi và một dì giúp việc thôi.”
Nhớ tới chuyện này, Đường Mạn thở dài, buồn rầu hệt như mộtlý cà phê, cho dù vui vẻ bỏ vào đó vài muỗng sữa, khuấy rồi lại khuấy, nhưng chỉthấy cà phê, vẫn không thấy sữa.
Dùng bất cứ ngôn từ nào cũng không thể hình dung được sự hiuquạnh trong lòng cô, nếu Lý Văn Khải bằng lòng, hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877853/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.