Nhớ đến đêm nay chắc Trương Khải Hiên sẽ về nhà rất muộn, biếtanh về nhà cũng sẽ không đến quấy rầy cô, cho nên cô yên tâm mở nước và bồn tắmlớn, sau đó ngâm mình vào bên trong, tắm nước ấm thật sảng khoái, sau khi laukhô tóc, cô nằm lên giường.
Đêm đã rất tối, hơn nữa tuyết cũng không còn rơi, ánh trăngkhuyết bị mây che khuất, mọi thứ ngoài cửa sổ đều mờ ảo. Không biết hiện giờtên đàn ông thối tha đó đang làm gì, Đường Mạn thở dài, giết người cướp tiềnphóng hỏa, Trương Khải Hiên.
Đau đầu, cô chỉ cảm thấy đau đầu, nhưng bất luận thế nàocũng không ngủ được, cuối cùng, đành phải uống hai viên thuốc an thần thì mớilơ mơ ngủ thiếp đi. Trước khi ngủ, nghĩ rằng Trương Khải Hiên sẽ không đến quấyrầy mình, cô yên tâm cởi bỏ áo ngủ, dứt khoát ngủ không mặc gì cả, như vậy cóthể đi vào giấc ngủ sâu hơn.
11h khuya, Trương Khải Hiên mới trở về, đêm nay có hai ngườibạn của anh đến thăm, từ trước đến nay họ đều ăn cơm nói chuyện đến khuya, khivề thì phòng Đường Mạn đã tắt đèn, đóng cửa, anh thở dài.
Trờ về phòng, anh vừa ngái ngủ vừa thay quần áo, phát hiệnkhông có quần lót để thay, cau mày suy nghĩ nhiều lần, rốt cuộc lấy hết can đảmđếm phòng ngủ của Đường Mạn để tìm, anh biết đồ để ở đâu, bước chân rón rén, hẳnlà sẽ không đánh thức cô.
Trong phòng ngủ đã tắt đèn, nhưng phía dưới đầu giường, ĐườngMạn thường hay cắm một bóng đèn ngủ nhỏ, tỏa ra thứ ánh sáng thật ấm áp, đúnglúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877841/quyen-1-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.