Cô không thèm thanh minh gì cả rồi cúp máy, Lý Văn Khải đangnhìn cô, thấy vẻ mặt cô hơi giận, anh chỉ thản nhiên giúp cô giảng hòa: “Xem racô và người đại diện của cô xảy ra một chút hiểu lầm nho nhỏ rồi.”
Đường Mạn đành cười, “Anh nói rất đúng, anh ấy không chỉ làngười đại diện của tôi, còn là một con tàu khu trục (1) vô cùng tận tụy vớicông việc.”
(1) Tàu khu trục: tàu chiến loại lớn có trang bị ngư lôi,pháo cỡ lớn hoặc tên lửa, chuyên làm nhiệm vụ trinh sát, tuần tiễu, hộ tống, tậpkích, phong toả đường biển.
Cũng không đúng lắm, công việc của Đường Mạn, bị tàu chiếnTrương Khải Hiên này xua đuổi ra gần biển, sẽ không thể quay trở lại.
Cô nói với Lý Văn Khải: “Giám đốc Lý, thời gian cũng khôngcòn sớm nữa, hôm nào lại hẹn gặp anh.”
Anh gật đầu, gọi điện thoại cho lái xe, hai người bước rabên ngoài, vừa ra khỏi cửa thì phát hiện thấy lúc đến, tuyết vẫn chỉ là nhữngbông hoa tuyết bay nhẹ nhàng, hiện giờ lại gió tuyết mịt mù.
Chiếc xe màu đen của Lý Văn Khải mang biển số Thượng Hải từchỗ khác chạy đến, vững vàng dừng trước cửa tiệm.
Anh nói: “Để tôi đưa cô về.”
Thời tiết như vậy, một mình tự đón taxi ở bên đường, quả thậtcó hơi lẻ loi, đương nhiên cô sẽ không từ chối.
Ngồi trong xe, hệ thống sưởi mở vừa vặn thích hợp, hệt nhưmùa xuân ấm áp. Cô nhịn không được nói: “Giám đốc Lý, rất hân hạnh được biếtanh.”
Khóe môi anh cong lên, dường như luôn mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877840/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.