Nghe lời Chu Mạnh Ngôn nói, Chung Thái Lam cũng hiểu là mình đã buồn lo vô cớ, dù sao trường học cũng không giống một con người, trường học có liên quan đến rất nhiều người và rất nhiều việc, dễ xuất hiện lỗi sai, còn một con người thì ít vấn đề hơn.
Lùi mười nghìn bước lại mà nói, muốn giải quyết được vấn đề bị đổ oan thì cũng phải đoán được xem ai là hung thủ. Hơn nữa bây giờ Chu Mạnh Ngôn còn đang bị truy nã, dù thế nào đi chăng nữa cô cũng phải rửa sạch tội danh này cho anh.
Vấn đề chính bây giờ là…. “Làm sao để tìm được hung thủ?”
“Bây giờ chúng ta có quá ít manh mối.” Chu Mạnh Ngôn thở dài, “Phải tìm được điểm đột phá.”
Chung Thái Lam nhìn anh, trên mặt viết rõ dòng chữ: Tìm điểm đột phá ở đâu?
“Cô là tác giả, cô nói trước đi.”
“Không, anh là nam chính, anh nói trước đi.”
“Tôi không biết.”
“Tôi cũng không biết!”
Chu Mạnh Ngôn nghiêm mặt: “Cô dùng linh cảm của mình đoán thử đi.”
Chung Thái Lam tức giận: “Anh dùng trực giác của mình đoán đi.”
“Vậy thì thế này đi, chúng ta đồng thời ghi ra giấy.” Chu Mạnh Ngôn lấy lùi làm tiến, “Cô viết theo suy nghĩ của cô, tôi viết theo ý của tôi.”
“Được thôi.”
Hai người lần lượt xé giấy để viết suy nghĩ của bản thân, sau đó đồng thời mở ra.
Chu Mạnh Ngôn ghi: “Lâm Hà.”
Mà trùng hợp là Chung Thái Lam cũng ghi: “Lâm Hà.”
“Lý do? Được rồi, tôi nói trước.” Chu Mạnh Ngôn cam chịu số phận, anh thở dài, “Tôi cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-la-mot-cau-chuyen-bi-an/1726304/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.