Chung Thái Lam cảm nhận được tâm trạng của Chu Mạnh Ngôn qua lời anh nói nhưng cô cũng không để ý: “Nếu đây là điều anh thật sự muốn thì được thôi.”
Chu Mạnh Ngôn không ngờ mình lại có thể dễ dàng đạt được mục đích như vậy, anh giật mình, sau đó lại lập tức hiểu ra: À, vận mệnh mà anh vẫn nơm nớp lo sợ và để ý, chẳng qua cũng chỉ là vài ba câu văn của cô mà thôi.
Tác giả và nhân vật cũng giống như thần tiên và người phàm vậy.
Chung Thái Lam mở laptop, quen đường quen nẻo tìm tập file tên “Chu” rồi nhấn chuột, mở ra.
Những dòng chữ quen thuộc lại xuất hiện trước mặt, Chu Mạnh Ngôn đọc từng câu từng chữ, chỉ cảm thấy trong miệng đắng như ngậm hạt sen, đắng vào tận trong tim, “Cô định làm thế nào?”
Chung Thái Lam nói: “Tôi nghĩ là sẽ thử xóa xem thế nào… Nhưng anh chắc chắn chưa? Bây giờ tôi cũng không rõ vì sao anh lại chạy đến đây, tôi càng không biết là sau khi sửa văn bản xong thì sẽ có chuyện gì xảy ra, chẳng may….”
Chu Mạnh Ngôn không chút do dự: “Tôi chắc chắn.”
Chung Thái Lam dừng một lát, sau đó ấn chọn toàn bộ câu chữ trong văn bản, ngón tay cô dừng ở nút xóa vài giây, cuối cùng vẫn ấn xuống.
“Ting…” Một cửa sổ xuất hiện: Văn bản đã bị khóa lại, không thể xóa được.
Chung Thái Lam không thể tin nổi, lại ấn nút xóa thêm một lần nữa.
“Ting!” Cửa sổ rung lên, thể hiện rõ sự hiện diện của mình.
Chung Thái Lam nhíu mày, sửa chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-la-mot-cau-chuyen-bi-an/1726299/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.