Chương trước
Chương sau
Thời gian có thể ngăn cách được không?

Thời gian có thể gột rửa đi không?

Cao Tịch Huy nhìn Tô Tịnh An. Mọi thứ của bà ấy bà đều yêu nhất. Hàng lông mày đó, ánh mắt đó vẫn ấm áp như ngày nào, chẳng có gì thay đổi so với hàng ngàn hàng vạn giấc mơ và hồi ức, chỉ là mái tóc đen trước đây mà bà rất thích hôm nay đã điểm vài sợi bạc.

Khi còn trẻ Cao Tịch Huy rất thích sườn xám. Bà đã từng ôm lấy Tô Tịnh An, hôn lên mái tóc bà: "An An, chị thích nhất em mặc như thế này. Sau này, chị có tức giận, không khống chế được bản thân, em muốn dỗ dành chị thì mặc sườn xám, có được không?"

Tô Tịnh An cười dịu dàng, nhẹ nhàng: "Vậy chị nhất định phải nguôi giận."

"Được."

Chuyện cũ lướt qua trước mắt, mơ hồ không rõ ràng tựa như mới hôm qua.

Nước mắt Tô Tịnh An rơi xuống. Bà nhìn Cao Tịch Huy, cười nhẹ.

Người đẹp, như hoa, nước mắt, đứt gan đứt ruột.

Cao Tịch Huy đã từng rất nhiều lần nghĩ đến hoàn cảnh họ gặp lại nhau. Bà đã nói với chính mình, nhất định phải thật cứng rắn mạnh mẽ. Năm đó là ai đã rời bỏ bà trong khi bà đang yêu đến chết đi sống lại? Là ai mà bà đã trao đi cả trái tim rồi lại hẹn hò cùng người khác? Là ai đã phản bội lại lời thề mà họ đã cùng nhau nguyện ước dưới ánh sao?

Trái tim Cao Tịch Huy co thắt lại. Bà nhàn nhạt nói: "Cục trưởng Tô, lâu rồi không gặp."

Một câu Cục trưởng Tô, xé tan muôn vàn khó khăn gian khổ. Trước đây một người ở Bắc Kinh, một người ở Tây Tạng, cách biệt đến cả vạn dặm cũng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn, hai trái tim vẫn gắn bó mật thiết với nhau mà đến hôm nay lại xa lạ như thế.

Đôi mắt Tô Tịnh An nhìn Cao Tịch Huy, đôi má vẫn còn ánh nước: "An An, chị biết không? Em cứ tưởng em là người hiểu chị nhất trên thế giới này. Em cũng biết trong lòng chị vẫn còn rất hận, chỉ là chị như thế này em thực sự rất khó chịu."

Thanh âm líu ríu của bà.

Tô Tịnh An đã từng học qua chuyên ngành phát thanh viên. Giọng nói của bà cũng giống như con người bà vậy. Lúc đó bất luận Cao Tịch Huy mệt mỏi khổ cực thế nào, lời nói của Tô Tịnh An như tia nắng chiếu lên trái tim bà, khiến bà cảm thấy ấm áp.

Cao Tịch Huy quay người lại, không nhìn bà: "Chuyện xưa đã qua, Cục trưởng Tô không cần nhắc đến nữa, đã lâu lắm rồi."

Bà hít thở một hơi thật sâu, bước thẳng đến cửa.

Chết tiệt!

Đôi mắt Cao Tịch Huy đỏ lên, hai đứa nhóc này lại dám khóa trái cửa rồi!

Bên ngoài cửa, Tô Mẫn kinh hồn bạt vía dán lên tường: "Thố Thố, chúng ta làm thế có được không? Cục trưởng Cao ghim thù lắm đấy."

Lần này nàng thực sự sợ hãi.

Lâm Tiêu Tiêu khinh thường nhìn nàng: "Coi thường người già quá rồi đấy. Muốn gặt hái được bất kỳ chiến thắng nào đều phải trả giá cả. Em nghĩ rằng dì còn không bắt được Cục trưởng Cao sao?"

Lời nói này cũng khiến Tô Mẫn á khẩu.

Đúng vậy, một người mà bất luận đã thề thốt với bản thân bao nhiêu, nói bao nhiêu lời cay đắng, chỉ cần có tình cảm ở đây, bên kia lại không ngừng theo đuổi thì họ nhất định sẽ không rời xa.

"Vẫn là Phó giám đốc Lâm của chúng ta thông minh." Tâm trạng Tô Mẫn thả lỏng một chút

Nàng ôm chặt Lâm Tiêu Tiêu: "Em khó khăn lắm mới chạy ra được một chuyến, chúng ta ở đây canh giữ thì cũng canh rồi. Hay là—"

Lâm Tiêu Tiêu nhìn Tô Mẫn: "Sao trước đây không thấy em như thế này nhỉ?"

Tô Mẫn lườm cô một cái: "Biết mùi vị món ăn, hương vị lan đến tận xuong tuy, hận không thể mỗi ngày."

Mỗi ngày....

Phó giám đốc Lâm cảm thấy sau khi Tô Mẫn mở lòng nói chuyện như đã biến thành một con người khác.

Tô Mẫn ép Lâm Tiêu Tiêu lên tường: "Chị có thể cự tuyệt sao?"

Lúc này đây, Lâm Tiêu Tiêu cũng giống như hai người dì đang bị nhốt khóa trong phòng, lùi cũng không được rồi.

Cục trưởng Cao là người bị tuổi năm tháng đả kích, bao nhiêu sóng gió mà bà chưa gặp qua?

Bà trầm mặc một lúc, xoa dịu cảm xúc, xóa đi suy nghĩ của mình: "Sao em lại đến đây?"

Lại còn ăn mặc thế này.

Tô Tịnh An đứng đó, ánh nắng chiều tà chiếu lên người bà, đường cong nuột nà, thân hình yểu điệu, ở độ tuổi của bà khó có thể có được.

Trong con mắt của bà đều là sự ấm áp, chăm chú nhìn Cao Tịch Huy: "Bên ngoài thì nói là hiệu trưởng gọi em về tập họp, còn bên trong, em muốn gặp chị."

Lời nói này.

Cao Tịch Huy rút từ trong túi ra điếu thuốc, hít một hơi thật mạnh.

Tô Tịnh An yên lặng nhìn bà.

Khi còn trẻ hai người chính là thế này, một người khí thế hừung hực, thỉnh thoảng xấu tính; người còn lại thì từ đầu đến cuối luôn điềm đạm bình tĩnh, có nét riêng của mình. Hai người ở bên nhau chính là cặp đôi vô song, nhưng đáng tiếc, họ không chống đỡ lại được sức ép của thực tế.



Chẳng biết đã qua bao lâu.

Cao Tịch Huy hít sâu một hơi. Bà đứng dậy, không nhìn Tô Tịch An: "Không thể nữa rồi."

Bà gõ cửa, giọng nói u ám: "Mở cửa, Tô Mẫn, ta biết con đang ở bên ngoài."

Bà còn nghe thấy cả âm thanh Lâm Tiêu Tiêu phát ra.

Hai đứa này, được đấy. Món nợ này bà sẽ từ từ tính.

Thời gian Tô Mẫn theo Cao Tịch Huy rất lâu, đương nhiên phân biệt rõ lúc nào bà ấy tức giận, lúc nào đùa giỡn vui chơi. Nàng không thể chậm trễ, nhẹ nhàng một chút, mau chóng mở cửa ra.

Cao Tịch Huy sắc mặt âm u, ánh mắt quét qua Tô Mẫn. Mặt Tô Mẫn ửng hồng lên, Lâm Tiêu Tiêu bên cạnh cũng chưa đi, chỗ hở trên cổ áo còn chưa kịp cài lại.

Cao Tịch Huy chắp tay, lạnh nhạt rời đi, chẳng quay đầu lại.

Trong phòng.

Tô Tịnh An nhìn theo bóng lưng bà, nhẹ nhàng cúi đầu xuống.

Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu nhìn nhau, Lâm Tiêu Tiêu rút lui trước, Tô Mẫn bước vào ôm lấy dì.

Loại cảm giác khó chịu này khiến người ta cũng cảm động lây.

Tô Tịnh An rất gầy. Tô Mẫn cảm thấy như nàng cố gắng một chút sẽ làm gãy tay bà mất.

"Bà ấy vẫn rất tốt, chẳng có gì thay đổi."

Chẳng biết đã bao lâu, Tô Tịnh An tự lẩm bẩm một mình "Bà ấy thực sự làm được lời đã nói lúc trẻ, haha, ta nên vui co bà ấy."

Tuổi trẻ còn chưa hiểu biết.

Cao Tịch Huy đã từng nắm tay Tô Tịnh An, đôi mắt tràn ngập kiêu ngạo: "Bọn họ coi thường chúng ta thì đã sao? Tương lai sẽ có một ngày chị dẫm lên tất cả bọn họ."

Bà sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt Tô Tịnh An,bà sẽ không để bất cứ người nào chỉ trỏ tình cảm của họ.

Đúng vậy.

Nhiều năm như vậy rồi.

Cao Tịch Huy cố gắng nỗ lực làm việc, đến cả những lông bông tuổi trẻ khó có thể thay đổi cũng được giấu kín theo năm tháng. Bà ấy đúng là đã làm được, chỉ là... người bà muốn bảo vệ, tình cảm bà muốn giữ gìn nay đã không còn nữa.

Tô Mẫn ở bên dì được một lúc. Nàng nhìn Tô Tịnh An: "Dì, dì mặc cái này đúng là vô cùng đẹp."

Tô Tịnh An ngồi trên ghế, cười nhạt: "Mẫn Mẫn, con không cần an ủi ta. Dì có thể chấp nhận được. Cái này—" Bà cúi đầu "Cũng là điều ta phải chịu."

Trái tim Tô Mẫn như bị bóp nghẹt.

Trong trí nhớ của nàng, dì luôn là một người lạnh lùng cô độc. Bà chẳng có sở thích gì cả, hết làm việc lại trở về nhà.

Bà thỉnh thoảng pha trà, cắt hoa, đánh đàn tranh. Ngoài ra dì còn nuôi một con mèo tên là Tây An Đó là một con mèo hoang cũng bình thường. Khi đó Tô Mẫn còn thấy lạ là tại sao dù lại nuôi một con mèo như vậy. Nó lại còn lười nhác, tính tình không ra sao, không gần người, chỉ gần có mình dì thôi, thường thu mình vào trong lòng bà.

Tô Mẫn đã từng nói sẽ đưa đến cho dì một con mèo tốt hơn. Tô Tịnh An dịu dàng vuốt lên bộ lông của Tây An, nhẹ nhàng lắc đầu. Lúc đó ánh mắt Tô Tịnh An nhìn Tây An vô cùng thương xót, khiến Tô Mẫn có chút ghen tị.

Bây giờ Tô Mẫn đã hiểu rồi.

Lúc nãy trong phòng đã xảy ra chuyện gì thì nàng không biết nhưng nhìn dì như thế này, lại nghĩ lại ánh mắt Cục trưởng Cao đi ra lúc đó, e là không được như ý muốn rồi.

Đúng thực là không được như mong muốn.

Trong phòng nghỉ bên cạnh.

Tiểu Tương nhìn Cao Tịch Huy. Cao Tịch Huy đang chắp tay đứng trước cửa sổ, ánh mắt trống rỗng nhìn ra bên ngoài.

Đây là một Cục trưởng Cao mà trước đây tiểu Tương chưa bao giờ nhìn thấy.

Từ trước giờ ánh mắt Cục trưởng Cao luôn hồng hào đầy sức sống, dùng binh mưu lược, nói thẳng ra thì hào quang đó khiến người khác không nhẫn nhịn được mà theo đuổi.

Đến hôm nay bà lại trở nên vô hồn trống không, dường như có làn khói lượn lờ khiến người khác nhìn không rõ.

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu.

Cao Tịch Huy quay người lại, nhàn nhạt nhìn tiểu Tương: "Năm ngoái ta bảo cô đi bệnh viện kiểm tra. Bệnh thiếu máu của bà ấy chẳng phải khỏi rồi ư?"

Tiểu Tương gật đầu: "Vâng. Tôi đã tìm viện trưởng. Bà ấy nói nền tảng của Cục trưởng Tô không được tốt, nhưng mấy năm nay được được bồi dưỡng nên đã tốt nhiều rồi."

Cao Tịch Huy: "Ta thấy sắc môi bà ấy trắng lắm."

Tiểu Tương trầm mặc một lúc, không dám nói.

Sợ lại gây ra buồn phiền.

Cao Tịch Huy cũng không nói nữa. Cả hai người cùng trầm lặng. Chẳng biết đã qua bao lâu, cánh cửa có người gõ. Đại Mã thò đầu vào: "Cục trưởng Cao, viện trưởng đến rồi, muốn gặp mọi người."



Cao Tịch Huy trầm lặng.

Viện trưởng là ân nhân của bà, giống như là cha là mẹ, dù bà có trăm ngàn lý do cũng không thể không gặp.

Còn bà ấy...chưa chắc đã đi.

Đã không trốn được thì cứ bình thản đối mặt thôi.

Cao Tịch Huy đổi một bộ đồng phục, cả người rất có tinh thần. Bà búi tóc lên, để lộ ra vầng trán nhẵn nhụi, thu xếp đơn giản rồi xuất phát.

Viện trưởng tên là Hoàng Lan. Bà đã nhiều tuổi nên cũng đã nghỉ hưu. Lần này là do đặc biệt vì hội họp nên mới trở về.

Trong đại sảnh, mọi người nhộn nhịp tập nập. Họp lớp lúc nào cũng là náo nhiệt nhất, mọi người thân mật nói chuyện, nói về những chuyện thời còn trẻ, người nào người nấy đều phấn khích vui vẻ.

Một bộ phận trong số họ đã rời khỏi hệ thống nhưng lại được mời lại. Một số khác thì đi làm ăn kinh doanh. Còn có số nữa thì trở thành những cán bộ bình thường ít danh tiếng, chỉ có một số ít là đạt đến đỉnh cao quyền lực.

Tô Tịnh An là một trong số đó. Khi còn trẻ bà là một hoa khôi, là người tình trong mộng của biết bao chàng trai. Bạn trong lớp bao nhiêu người theo đuổi nhưng đều bị bà từ chối.

Đến hôm nay gặp lại, nhiều người đã già đi chẳng còn khí chất như khi còn trẻ nữa nhưng năm tháng dường như rất nương tình với Tô Tịnh An. Bà chẳng những không có thay đổi gì mà đôi mắt còn lắng đọng sự bình tĩnh.

Bà đứng đó, một làn gió thanh mát nhẹ thổi qua, khí thế như nở rộ.

Khi Cao Tịch Huy đến, bà bị mọi người vây quanh. Mọi người nghe thấy Cao Tịch Huy đến liền quanh hết đầu lại.

Cách cả tầng tầng lớp lớp con người.

Ánh mắt hai người đối diện nhau.

Cao Tịch Huy mau chóng quay đầu đi chỗ khác. Tô Tịnh An vẫn nhìn theo bà không chớp mắt.

Bà hiểu Cao Tịch Huy.

Mặc dù lời thề non hẹn biển của bà muốn đổi lại tình cảm, bà đã lấy hết can đảm mong muốn bà ấy tha thứ.

Nhưng nếu thực sự Cao Tịch Huy muốn rời xa thì chẳng ai có thể ngăn cản được.

"Cục trưởng Cao."

"Gọi Cục trưởng Cao gì chứ. Hôm nay là họp lớp, không có lãnh đạo."

"Haha, Huy Huy, không, nên gọi là lão Huy. Cậu cũng đến rồi."

Sự xuất hiện của Cao Tịch Huy gây nên xôn xảo không nhỏ. Mặc dù lúc trẻ bà bộc lộ rõ tài năng nhưng thường xuyên giúp đỡ mọi người. Ai gặp khó khăn gì bà cũng đều toàn tâm toàn lực giúp đỡ. Nhân duyên và sự khen chê của người đời đều thuộc hàng top.

Cao Tịch Huy cười với mấy người họ. Bà cùng mọi người chào hỏi, đi thẳng đến chỗ ân sư đang ngồi trên sofa rồi cúi chào: "Ân sư."

Hoàng Lan cười nhẹ nhìn bà, gật đầu: "Được được được."

Ba từ "được" liên tiếp chứng tỏ bà đã nhận ra người học trò yêu của mình.

Mặc dù Cao Tịch Huy hồi trẻ đã gây ra cho bà bao nhiêu chuyện rắc rối nhưng Hoàng Lan vẫn đặc biệt ưu ái bà, tập trung bồi dưỡng, bảo vệ bằng nhiều cách.

Mọi người đến cũng khá đủ rồi. Họ chuyện trò với nhau. Cao Tịch Huy ngồi bên Hoàng Lan. Bà thấy mái tóc hoa râm của ân sư mà trong lòng có chút xót xa.

Hoàng Lan ngẩng đầu, nhìn phía Tô Tịnh An: "An An, qua đây."

Tô Tịnh An nhẹ nhàng bước đến. Đến cả đi bộ bà cũng mang theo dáng vẻ thướt tha thùy mị của riêng mình. Cao Tịch Huy cúi đầu không nhìn bà nhưng trái tim lại không nghe theo mệnh lệnh cứ đập loạn xạ.

Tô Tịnh An ngồi xuống canh Hoàng Lan: "Ân sư."

Hoàng Lan cười. Khóe mắt đều những nếp nhăn. Bà nắm lấy tay Tô Tịnh An, giọng điệu nhẹ xuống: "Các con là muốn tránh sự chê cười sao? Giả vờ không quen biết."

Hồi còn trẻ, Cao Tịch Huy vì Tô Tịnh An mà suýt gỡ luôn trường đảng. Lão Hoàng biết tình cảm của họ. Lúc đó bà cũng trách mắng Cao Tịch Huy không ít lần. Sau này bà cũng xem hai người trẻ này đấu tranh thế nào kiên trì ra sao. Sau khi tốt nghiệp hai người họ vẫn nắm tay đến tìm lão Hoàng, nói là sau này năm nào cũng sẽ cùng đến thăm bà.

"Người trẻ các con, bắt nạt ta đã già rồi, trí não không tốt nữa."Hoàng Lan cười hiền từ, bà nắm lấy tay Cao Tịch Huy, lúc đầu chẳng phải nói sẽ cùng đến thăm ta sao? Sao mới vài năm mà đã đi riêng lẻ thế này.

Tô Tịnh An nhìn những bà ntay chồng lên nhau mà tròng mắt đỏ hoe. Cao Tịch Huy thu tay về. Bà quàng lên vai Hoàng Lan: "Được rồi, ân sư, đừng để các bạn đợi lâu nữa."

Lão Hoàng là người thế nào, bà kinh ngạc nhìn Cao Tịch Hy, quay đầu lại nhìn Tô Tịnh An.

Đôi mắt Tô Tịnh An vẫn còn ngậm nước, bà cố gắng kiềm chế nhưng ngược lại biểu cảm của Cao Tịch Huy rất lạnh nhạt.

Lão Hoàng bỗng gạt ta Cao Tịch Huy ra, nhìn bà trợn to mắt. Bà đi đến ôm lấy Tô Tịnh An: "An An, đã xảy ra chuyện gì? Nói với ta, ta làm chủ cho con."

Cao Tịch Huy:.....

Tính khí lão Hoàng hồi trẻ cũng ví như thuốc nổ, châm lên là bùng cháy.

Bà nhìn Tô Tịnh An. Cục trưởng Tô bây giờ vì người khác mà xử lý công chuyện, bà nhất định sẽ nói ra một lý do hợp lý nào đó để qua chuyện.

Tô Tịnh An nép vào lòng ân sư, nhẹ giọng nói: "Con đã làm sai, chị ấy không cần con nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.