Khi quay lại, Hướng Tá biết cô định nói gì, chắc chắn sẽ là: rất xin lỗi. Anh hỏi: “Có đau không?”
Ngô Đồng bình tĩnh trả lời anh: “Đau, đau lắm, đau đến chết. Có được không?”
Nếu là cái đau thể xác, anh có thể chữa lành. Nhưng nỗi đau trong tim, anh không có cách nào trị khỏi. Chính bản thân anh còn là ngàn mảnh vỡ, sao có khả năng trở thành lương y.
Hướng Tá nâng mặt cô, hôn lên mắt Ngô Đồng, rời đi tìm hòm thuốc.
Anh tò mò, vì sao cô không khóc? Tự nhiên anh nghĩ, phụ nữ đúng là một loạn sinh vật kì lạ. Miệng cảm thán, tim nhói đau. Lần đầu tiên anh nhận ra, trên người Lệ Trọng Mưu có hai chữ “khốn-nạn”. Hôm nay anh thắng, nhưng lòng anh chẳng có chút sung sướng.
CHƯƠNG 44
“Cởi áo ra.”
Hướng Tá nói, cô liền nghe theo, rất ngoan ngoãn. Ngô Đồng ngồi trên sô pha, mở vạt áo, lộ ra hơn nửa vai.
Hướng Tá ngồi sau, đôi mắt dán chặt vào làn da tím bầm, anh muốn đấm Lệ Trọng Mưu một phát!
Anh nhẹ nhàng bôi thuốc, chắc do lạnh nên cô rụt vai, sau đó cố gắng ngồi thẳng như cũ. Tay Hướng Tá dừng trên vai cô – anh ôm cô từ đằng sau.
Thân thể cô nhỏ bé và yếu ớt nằm trọn trong ngực anh, ngọn lửa trong lòng Hướng Tá bùng lên lần nữa.
“Xin lỗi…”
Lại là câu này! Chỉ một câu mà ném anh xuống tận dịa ngục.
Hướng Tá không muốn buông cô ra, anh siết cánh tay, “Gặp dịp thì chơi thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-khong-dut/2686642/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.