Thanh Y nhẹ nhàng chải tóc Vũ Lâm, một lần lại một lần thật cẩn thận, chỉ sợ làm nàng tổn thương. Nàng thì thầm bên tai Vũ Lâm: “Lâm nhi, mấy hôm trước nghe bên ngoài đốt pháo, thực náo nhiệt. Mới trước đây, mỗi khi tới giao thừa, nương sẽ luôn len lén nhét một ít tiền lì xì cho ta, để ta đi mua mấy viên đường. Khi ấy ta không hiểu chuyện, lấy toàn bộ mua cho mình ăn, sau mới hiểu ra hẳn nên để dành lại cho nương một chút. Trưởng thành rồi mới hiểu được rất nhiều chuyện, cũng từng lưu lại rất nhiều tiếc nuối. Lâm nhi, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ già đi, cho nên đừng để lại chút nuối tiếc nào, được không?” Thanh Y ôm lấy thân mình gầy yếu của Vũ Lâm, áp mặt lên lưng nàng, nước mắt ấm áp thấm qua y phục, vương trên lưng Vũ Lâm. Thên thể Vũ Lâm hơi run rẩy, biểu tình của nàng vẫn dại ra như cũ, tựa một con búp bê vải mất đi linh hồn. Ánh mắt trống rỗng, không có tiêu cự. Vết thương trên mặt đã đóng vảy, da thịt sần sùi đỏ bừng, dữ tợn. Thanh Y quỳ giữa hai chân nàng, đầu dán lên ngực nàng, lắng nghe tiếng trái tim nàng đập. “Lâm nhi, nàng nghe mà xem, trái tim nàng đang đập kìa, thình thịch. Nàng còn sống, ta thấy thực may mắn biết bao vì nàng còn sống, có thể ôm nàng như vậy, nghe nàng nói chuyện, giúp nàng chải đầu, cùng nàng đùa giỡn. Lâm nhi, đáp ứng ta, dù thế nào cũng đừng từ bỏ.” Thanh Y nắm tay Vũ Lâm, gắt gao cầm, thời gian ngắn như vậy, nhưng lời muốn nói thật nhiều. “Ta đi rồi, nhớ rõ mặc thêm y phục, đừng quên ăn cơm. Nàng đừng giống một tiểu hài tử, khiến ta lo lắng, biết không?” Thanh Y hôn lên mi nàng, mũi nàng, tận tình ôm tấm thân sạch sẽ kia. Chỉ cần nàng bình an thì cái gì cũng không ngại. “Thanh Y cô nương, đã tới giờ.” Nam nhân bên ngoài vô tình nhắc nhở. Thanh Y hôn thật sâu lên bờ môi run rẩy kia, nước mắt từng giọt lăn dài, hoà vào đôi môi gắn chặt chẳng phân khai được của hai người, chua xót không thôi. “Ta sẽ trở về.” Thanh Y cắn răng quay đầu rời đi, cho nên không nhìn thấy quang mang chợt loé trong mắt Vũ Lâm. Nơi cửa, Tiêu Hải khoanh tay nhìn các nàng triền miên. “Thực cảm động.” Tiêu Hải cười tà ác. “Tiêu lão bản chẳng nhẽ hâm mộ chúng ta sao? Ah! Ta quên, người trong lòng Tiêu lão bản đã bị một tên điên bức tự vẫn rồi, bây giờ còn nằm trên giường bất tỉnh nhân sự, thật đáng thương cho một công tử ca tuấn tú như vậy.” Thanh âm nũng nịu của Thanh Y như một cây đao, cứa từng đạo vết máu trong lòng Tiêu Hải. “Nụ cười này của ngươi để dành cho đám nam nhân nhìn đi, nhớ rõ hầu hạ bọn họ cho tốt, đừng làm ô uế mỹ danh đệ nhất hoa khôi Hồng Tụ Các của ngươi.” Tiêu Hải không giận mà cười, hạ thấp giọng, bức Thanh Y hoa dung thất sắc. Thanh Y quay đầu, thấy người nọ vẫn ngồi đó, như thể thế giới này không còn chút quan hệ nào với nàng, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Chỉ cần nàng không có việc gì, ta thế nào cũng chẳng sao cả. Không phải là tiếp nam nhân sao, cũng đâu phải ta chưa từng làm.” Thanh Y đeo lên chiếc mặt nạ kiên cường, nàng không thể yếu thế, nàng ép bản thân không sao cả, ép chính mình nhìn thẳng vào nam nhân khiến nàng buồn nôn này, cũng bức chính mình hờ hững nhìn hết thảy trước mắt. Chỉ cần nàng không có việc gì! “Ta đi rồi, nếu Tiêu lão bản nguyện ý muốn chiếm được Thanh Y như lời nói, nhớ đến Hồng Tụ Các, Thanh Y nhất định đặc biệt chiêu đãi.” Đôi mi tinh tế của Thanh Y giương lên, đôi mắt như nước, yêu mị tận xương. Nàng khiến mình biến thành hoa khôi kia, yêu mị như khói, trêu đùa nhân gian, một đôi cánh tay ngọc ngàn người gối. Thế gian ô trọc này chỉ cần một nơi trong sạch, vì bảo vệ nơi ấy, nàng có thể trả giá hết thảy. Tiêu Hải đi đến trước mặt Vũ Lâm, nâng lên gương mặt mà ngay cả hắn nhìn cũng cảm thấy đáng sợ kia lên, nói: “Vì cái gì ngươi đã biến thành như vậy mà nàng vẫn khăng khăng một mực, thậm chí chấp nhận an bài của ta, làm phận danh kỹ của nàng? Ngươi rốt cuộc có sức quyến rũ gì, khiến một nam một nữ đều cam tâm sống chết vì ngươi?” Vũ Lâm cụp mi, nghe không được nhìn không thấy, không có sinh mệnh. Tiêu Hải tự nói cảm thấy mất mặt, liền xoay người rời đi. Phía sau, nơi khoé mắt Vũ Lâm, một giọt lệ lặng lẽ chảy xuống. *** Qua năm mới, tuyết ngừng rơi, tiếng nức nở không tiếng động tiếp tục vần vũ trên bầu trời Tiêu phủ tĩnh mịch vắng người. Sắc mặt Vũ Lâm không chút thay đổi, không chút sinh khí. Thanh Y ngày càng tiều tuỵ, bờ môi vĩnh viễn là sắc son lửa đỏ vĩnh viễn lau không sạch, mạt hồng sắc trên mi đã ngấm vào da thịt thành dấu vết. Thân thể càng ngày càng đơn bạc, đôi mắt mất đi ánh sáng, sinh mệnh nàng chậm rãi hao tổn. Mơn trớn vết thương đã dần liền lại của Vũ Lâm, cảm giác sần sùi nơi đầu ngón tay khiến lòng Thanh Y chua xót. Đây từng là gương mặt xinh đẹp cỡ nào, bạch y công tử tuấn tú lúc mới gặp, rồi vị tỷ tỷ ung dung hoa quý sau đó. Tất cả tư thái, ngàn loại phong tình, toàn bộ đã bị kẻ điên kia phá huỷ. “Ta sẽ không để hắn yên, món nợ này ta sẽ bắt hắn từ từ trả.” Thanh Y hôn lên tóc Vũ Lâm, ôm nàng vào lòng, im lặng ôm, không muốn mất đi thời gian quý giá. “Thanh Y, ngươi làm chuyện tốt lắm!” Tiêu Hải rít gào đá văng cửa, phẫn nộ nhìn hai người, bàn tay bởi dùng sức nắm chặt lệnh truy nã mà trắng bệch, tờ giấy hôi phi yên diệt trong nháy mắt. Thanh Y cũng không nhìn hắn, chậm rãi dùng ngón tay chải mái tóc dài của Vũ Lâm. Vì sao chứ? Nam hài kia……Y rõ ràng là tiểu quan được phía dưới đưa tới, sao có thể là tiểu vương gia? Tay Tiêu Hải bổ về phía cửa, nhất thời đầy rẫy vết thương. Hắn trừng mắt nhìn Thanh Y, trừ nàng ra, tuyệt đối không có ai khác có thể nghĩ ra mưu kế xảo diệu như vậy. “Tiêu lão bản, ngươi nên cảm tạ ta mới phải, vì có thể tìm được một người giống Hứa Tiên tiểu quan như thế. Ngươi phải biết rằng, dù sao nam tử tuấn tú giống Hứa quan nhân cũng rất khó tìm, cho nên trên đường thấy một tên ác ôn đùa giỡn nữ tử nhà lành lại giống Hứa quan nhân đến vậy, ta vừa thấy liền vui sướng không thôi, lập tức gọi người dâng cho ngươi, giải nỗi khổ tương tư của ngươi đó. Chỉ là ta dĩ nhiên lại quên hỏi thân phận của hắn, ta thật sự đáng chết mà!” “Giỏi, giỏi, thật sự giỏi lắm, Thanh Y, ngươi đây là đang ép ta giết ngươi mà.” Tiêu Hải lộ ra nụ cười khát máu, chậm rãi tới gần các nàng. Thanh Y ôm chặt Vũ Lâm, thân mật dựa vào nàng, thì thầm bên tai nàng: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta đã cho rằng đôi ta có thể sống sót, nhưng mà, ta rốt cuộc chịu không nổi, ta không muốn để cho nam nhân nào chạm vào ta, ta sẽ tự giết chính mình mất. Chúng ta cùng chết được không, ta và nàng, sẽ không đau đâu.” Người trong lòng đột nhiên cử động, nhìn cửa, nói: “Biểu ca.” Thân thể Tiêu Hải khẽ cứng ngắc, nhưng mà, lập tức vươn tay, bóp cổ Thanh Y. Nhịp tim của sinh mệnh yếu ớt khẽ đập trong tay hắn, chỉ cần dùng sức là có thể khiến cho kẻ chướng mắt này biến mất. Nghĩ thế, mắt hắn đỏ lên. “Biểu ca.” Vũ Lâm nhìn phía cửa mỉm cười, quang mang lấp lánh trong đôi mắt. Tiêu Hải thấy một cái bóng trên đất, thon dài, trường bào dài tay, một thân thanh phong ngạo cốt. Hắn buông người trong tay ra, quay đầu, đôi mắt trừng lớn nhìn người nơi cửa. “Thư ngốc tử!” Tiêu Hải không biết phải làm gì, hắn không thể để y nhìn thấy một mặt khát máu của mình như thế, hắn liền tóm lấy Vũ Lâm, như thể lấy lòng đẩy đến trước mặt Hứa Tiên, nói: “Ngươi xem, ta tìm được biểu muội của ngươi rồi, ngươi đừng nghĩ gì nữa, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh ta, được không?” Hứa Tiên thản nhiên cười, khuôn mặt gầy gò trũng sâu hơi hồng nhuận, y nhìn về phía khuôn mặt khó coi của Vũ Lâm, nói: “Biểu muội, là ta hại muội.” Cổ họng y hơi khàn, lời nói ra đứt quãng, vết thương nơi yết hầu như một con mãng xà màu đỏ, theo hầu kết y rung động mà múa lượn. Vũ Lâm bình tĩnh nhìn y, nam nhân thanh mai trúc mã từng yêu: “Không, lúc này muội tốt lắm.” “Vậy thì tốt rồi.” Hứa Tiên lê bước chân, khó khăn đi về phía Tiêu Hải, ngẩng đầu, cười nhìn hắn, nói: “Ngươi thích ta.” Như thể kỳ tích, Tiêu Hải lại đỏ mặt, hắn gật đầu không nói lời nào. “Ngươi muốn có được ta.” Ngữ khí Hứa Tiên là khẳng định, cho dù thanh âm y không thanh nhã như trước, nhưng Tiêu Hải nghe được, lại vẫn tựa thiên âm. “Ta……” Tiêu Hải muốn nói gì đó, lại bị Hứa Tiên vươn tay ngăn cản. Đầu ngón tay lạnh như băng của y để lên môi hắn, ôn nhu nói: “Ta muốn một hôn lễ, ta gả cho ngươi.” Tiêu Hải mừng rỡ như điên, hắn bắt lấy tay Hứa Tiên, nói: “Được, giờ ta đi, chờ ta.” Rồi hắn chạy vội đi. Thanh Y nhìn Hứa Tiên, ở gần hắn không hề cảm thụ được chút nhiệt độ nào. “Các ngươi chạy mau, càng xa càng tốt.” Hứa Tiên nắm lấy tay Vũ Lâm, đặt vào tay Thanh Y: “Kỳ thực biểu muội rất sợ cô độc, nhưng có ngươi bên nàng, ta an tâm.” Câu nói rời rạc khiến Thanh Y nghe mà kinh hãi. “Vậy còn ngươi?” “Ta, ta đi không được, kỳ thật…… hắn chỉ là một hài tử, đừng thù hận một hài tử.” Hứa Tiên nhẹ nhàng nói. Hắn xoay người đi ra cửa, bóng dáng đơn bạc càng lúc càng mờ nhạt. Thanh Y ôm Vũ Lâm, nói: “Chúng ta đi.” Vũ Lâm nở nụ cười, lộ ra vẻ tươi cười kiên định nghĩa vô phản cố, như đêm tân hôn khi Thanh Y nói chúng ta cùng nhau bỏ trốn. Hôn lễ của hai người, hôn lễ của hai tân lang. Không có đèn lồng đỏ thẫm, không có chữ hỉ vui mừng, một thân tân phục, hai ly rượu giao bôi. Ngọn nến hỏa hồng toả ra ánh sáng chiếu lên người Hứa Tiên ngồi bên giường. Cúi đầu, lông mi mềm mại thật dài ngăn trở ánh mắt không nhuốm ô trọc trần thế, khuôn mặt ửng đỏ, như chạm ngọc mà ra, mịn nhẵn như nước. Một nam tử tuấn mỹ không thuộc nhân gian, mà lại như tiên nhân hạ phàm. “Ngươi là của ta.” Tiêu Hải buông ly rượu trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Tiên. Hứa Tiên mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy ngã Tiêu Hải, ngồi lên người hắn, vung tay, dưới ánh nhìn chăm chú cực nóng như hoả diễm của Tiêu Hải, cởi bỏ xiêm y hắn, lộ ra lồng ngực bởi vì tự mình hại mình mà vết máu đầy rẫy. “Ngươi thật khờ!” Y nói, nét tươi cười không thay đổi. Sau đó là chính mình, hồng y cởi bỏ, lộ ra da thịt trắng nõn không hề được phơi bày dưới ánh mặt trời. Hầu kết Tiêu Hải kịch liệt phập phồng, bàn tay Hứa Tiên chậm rãi di chuyển tới lồng ngực hắn, dừng tại đó, trái tim khẽ đập dưới lòng bàn tay. Tiêu Hải nói: “Trái tim ta đều là của ngươi.” “Vậy được, ta muốn móc ra nhìn xem.” Hứa Tiên đột nhiên rút chuôi chuỷ thủ sắc bén bên gối ra, dễ dàng đâm vào ngực hắn, lúc này, rất sâu, đâm vào toàn bộ. Lúc rút chuỷ thủ ra, máu nóng phun trào, bắn lên toàn thân y. “Thực ấm áp.” Y cười thực thoả mãn, nếp nhăn nho nhỏ trên sống mũi, mỉm cười như đứa trẻ. Y gian nan lê thân mình, đi tới trước bàn, cầm ngọn nến, ném lên chiếc rèm bên cạnh, lưỡi lửa chậm rãi lan tràn, chiếu sáng nơi này như thể bình minh. “Đừng……rời bỏ……ta.” Trên giường, Tiêu Hải dùng chút khí lực cuối cùng chỉ đủ nói như vậy. Hứa Tiên đi từng bước tới chỗ hắn, sau đó, ngã xuống. Hết chương 23
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]