Từ lúc Hồng Nhiễm kêu cứu Thanh Y, trái tim Thanh Y như thể treo lơ lửng trên lưỡi đao. Nàng biết nam nhân Tiêu Hải này, là địch nhân lớn nhất, bằng hữu tốt nhất, và cũng là tồn tại nguy hiểm nhất. Hắn có thể vô tình đến huỷ thiên diệt địa, lại có thể đa tình đến si tình, cái này phải xem người hắn đối mặt là ai.
Nàng sợ Vũ lâm ở trong tay hắn sẽ không tốt đẹp gì. Nàng ngàn tính vạn tính cũng không tính đến Tiêu Hải. Nàng không hiểu Tiêu Hải muốn Vũ Lâm làm gì, tình cảm phu thê không có, còn bắt người về làm chi? Không phải hắn đã có được Hứa Tiên sao? Hắn còn có gì bất mãn?
Lòng nàng tràn ngập sợ hãi. Dọc đường đi, ra roi thúc ngựa chạy suốt mấy ngày, chỉ mong trong thời gian ngắn nhất có thể gặp được Tiêu Hải. Tiêu Hải muốn gì nàng cũng có thể trao chỉ cần Vũ Lâm bình an.
Cầu Người, ông trời, Thanh Y ta chưa từng cầu xin Người, giờ ta chỉ cầu Người đừng để nàng gặp chuyện không may.
Thanh Y dùng sức quất con ngựa dưới thân, lương mã hí dài một tiếng, chịu đựng đau đớn phóng nhanh hơn.
Gió lạnh lướt qua mặt, cái lạnh thấu xương như đao cắt, Thanh Y lại không thể dừng cước bộ, chỉ sợ chậm trễ một giây thôi thì người cũng không thấy được.
Ngọn gió thổi khô nước mắt, con đường trước mắt rất dài, nhưng vẫn phải đi hết, vì nơi đó có một thanh âm đang cầu cứu nàng.
Đêm, bên ngoài tuyết phô thiên cái địa, tuyết dưới ánh trăng trong trẻo lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-cung-nguoi-ben-nhau-tron-doi/1360681/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.