Tân nương đã rời khỏi hỉ đường, giữa cảnh ăn uống linh đình, vô vàn lời chúc mừng dối trá cùng gương mặt tươi cười nguỵ trang khiến cho xương cốt người đọc sách như Hứa Tiên chịu không nổi. Sách vở thấm nhập vào người y tạo thành một thân ôn nhuận như ngọc cùng tính cách thanh cao, nhìn vẻ khách sáo của những bộ mặt kia, Hứa Tiên cau mày, vẻ mặt không vui.
Tiêu Hải thay y nhận lấy từng ly rượu mừng được đưa đến trước mặt, một ly lại một ly, vậy mà ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi.
Hứa Tiên bị hắn lôi kéo ống tay áo, thân bất do kỷ đi theo hắn đến các bàn kính rượu.
Hứa Tiên vài lần muốn giãy ra, nhưng mà lại không so nổi với khí lực của một kẻ nhiều năm tập võ như Tiêu Hải. Ở trong tay hắn, Hứa Tiên chỉ như một chú dê con để mặc cho người ta khi dễ.
“Ta muốn trở về.” Hứa Tiên thừa dịp mọi người không chú ý, hắng giọng nói với Tiêu Hải.
Tiêu Hải cười lạnh, cùng hơi thở đầy mùi rượu và vẻ trào phúng rõ ràng: “Chờ không kịp muốn đi gặp tân nương tử của ngươi? Cũng phải, dù sao cũng là đêm động phòng hoa chúc, nhưng mà, người ta dù sao cũng đã từng là tân nương một lần rồi, sẽ không thiếu kiên nhẫn vậy đâu.”
“Ngươi……” Hứa Tiên căm hận nhìn khuôn mặt kia, lãnh khốc vô tình, ngay cả thê tử kết tóc cũng có thể đối đãi như vậy.
“Ngươi vẫn là người sao?” Tứ thư ngũ kinh mà y học không dạy y phải mắng tên nam nhân bại hoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-cung-nguoi-ben-nhau-tron-doi/1360670/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.