Phạm Mạc Sát đưa Nhan Đình đến vùng ngoại ô, dừng trước một công trình kiến trúc, xung quanh được bao bọc bởi tường đá khổng lồ. Nhìn từ xa chẳng khác gì một thành trì kiên cố, nguy nga, mà cũng thật linh thiêng, bí ẩn.
Cánh cổng gỗ to đồ sộ từ từ mở ra khi Phạm Mạc Sát chạm vào ổ khóa vân tay được lắp đặt nổi trên tường đá. Khung cảnh xung quanh hoang vu vắng vẻ, Nhan Đình cũng vì thế mà nấp sau lưng anh. Nhắm chặt hai mắt, đi từng bước thận trọng.
"Đừng sợ! Huyết Ưng Sát rất thích màu đen, em mặc như vậy sẽ không làm nó tức giận." - Phạm Mạc Sát mỉm cười xoa đầu cô.
Chả trách anh ấy bảo mình mặc váy đen. - Cô thầm nghĩ, cảm thấy yên tâm thêm một chút. Từ từ mở mắt, cô phải thốt lên một tiếng trầm trồ, vì cảnh vật bên trong quả thật quá vi diệu!
Hàng cây cao vút, táng lá rậm rạp đan vào nhau, bản lá rộng. Những đóa hoa to hơn cả bàn tay cô, không màu nào giống màu nào, hương thơm không quá gắt, lan toả dễ chịu. Đây rõ ràng là những loài thực vật bình thường và quen thuộc, nhưng chỉ riêng nơi đây là to hơn và đẹp hơn, còn mang một hương sắc rất đặc biệt! Cô đã từng đọc qua sách về những xứ sở thần tiên, và khung cảnh trước mắt không khác trong tưởng tượng của cô là bao.
Nhan Đình thích thú quan sát khắp nơi, đôi đồng tử màu lam tươi mát dừng lại ở một nhành cây, bao trọn và "chứa đựng" cả chùm lê chín mọng. Phạm Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-doa-xac-than-tan-tinh-yeu-va-toi-loi/3802789/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.