Lăng đã rời đi được một lúc lâu, Phạm Mạc Sát vẫn ngồi ở hoa viên, vẻ mặt âm trầm nhìn phương vô định. Trong đôi mắt sâu thẳm phảng phất một oán khí u uất, có cả hận thù, có đau thương... 
Khi ánh nắng chói lọi trên đỉnh đầu, anh cũng mặc kệ. Chậm rãi lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền bạc, mặt dây mảnh mai, mang dáng dấp của lông vũ. Được chạm trổ một cách vụng về mà cũng thật tỉ mỉ, ngay cả hàng chữ khắc trên mặt dây chuyền cũng không trọn vẹn... 
"Phạm Mạc Sat" 
Bên tai anh lại vang vọng một giọng nói quen thuộc: 
"Tiểu Phạm, đây là sợi dây chuyền mẹ làm cho con, nhưng nó vẫn chưa hoàn thành đâu. Con xem, tên của con còn thiếu một dấu này! Đợi đến khi con tròn mười hai tuổi, mẹ sẽ khắc nốt dấu cuối cùng cho con..." 
"...tiểu Phạm, nghe lời mẹ! Dù có ra sao đi nữa cũng đừng để mất nó..." 
"..." 
"Khônggg! Tôi cầu xin các người! Tha cho tôi..." 
"Đừng mà! Ơ, tiểu Phạm!? Mau chạy đi! Mau lên!" 
"MAU!" 
"A!" 
Bỗng chốc tiếng gào thét thảm thiết của người phụ nữ đục khoét màng nhĩ, chạy thẳng lên khối óc. Cơn đau lại một lần nữa giáng xuống đầu Phạm Mạc Sát. Anh ôm đầu, mắt nhắm chặt, trán nổi gân xanh. Hô hấp bắt đầu không ổn định, như lơ lửng trên không trung, bầu trời trước mắt giống như sập xuống. 
Vội vàng moi trong túi áo lọ thuốc giảm đau. Khó khăn đổ vào miệng, rồi anh gục xuống bàn... 
"Hộc...hộc..." 
Trải qua một thời gian, cơn đau dần lắng xuống, trước mắt không còn mơ hồ. Phạm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-doa-xac-than-tan-tinh-yeu-va-toi-loi/3802788/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.