Thật vất vả rảnh được một ngày, tôi cố ý chọn hôm nay đi thăm hỏi một vị giáo sư hồi đại học của mình. Vợ của bà đã qua đời vào mùa xuân năm nay, mà khi đó tôi ở trong nước không có cách nào tham gia tang lễ của người ấy, vì vậy muốn mượn dịp về nhà lần này đến thăm giáo sư một chút, bày tỏ niềm thương tiếc.
Tôi nghĩ hẳn các bạn cũng chú ý đến, giáo sư và vợ của bà, đều là phái nữ. Khi đó chuyện của họ rất nổi tiếng trong trường học, từ lúc 17 tuổi đã tương thức (quen biết) đến tương luyến (yêu mến),tương bạn (làm bạn) nửa thế kỷ, tình yêu khiến người ta cảm thấy kính nể.
Mà thời đại học của tôi, cũng được giáo sư giúp đỡ không ít, bà và vợ của bà đều rất thích tôi, đến bây giờ chúng tôi vẫn giữ liên lạc.
Giáo sư thay đổi rất nhiều, không tới một năm, bà gầy đến đáng sợ.
Tôi hỏi bà có phải vì tưởng niệm ái nhân, bà lắc đầu với tôi: “Không phải tưởng niệm, mà là cô độc.”
Họ không có con, nuôi thú cưng cũng đã sớm chết trước chủ nhân, một khi một trong hai người qua đời, cả nhà trống trải như phần mộ.
Cô độc giống như một đại dương màu đen, mà giáo sư chính là một chiếc thuyền buồm trên biển, bất cứ khi nào cũng có thể lật nghiêng. Tôi rất lo cho bà.
“Cô có thể lại tìm người ở bên…” Khi tôi nhìn vào đôi mắt hiền từ mà kiên nghị của bà, tôi dần dần không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-ban-cach-theo-duoi-nam-than/2183934/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.