Tôi đã bắt đầu sửa soạn hành lý, dù còn những hai ngày nữa mới bay, nhưng các bạn biết mà, tôi không chờ đợi nổi để được thấy Lam Sơn, tôi nhớ cậu.
Những ngày qua Lam Sơn vì ứng phó với kì thi nên vẫn luôn ôn tập, từ chối thỉnh cầu video của tôi, đã mấy ngày tôi không thấy mặt cậu. Mà hôm nay trải qua đủ loại nhõng nhẽo quấy rầy của tôi, khó khăn lắm cậu mới đồng ý thị tấn, nhưng cũng chỉ cho tôi mười phút.
Sau khi Facetime được kết nối, tôi thấy người triêu tư mộ tưởng (1),cậu đeo tai nghe, trước mặt bày rất nhiều sách, tay phải còn đang không ngừng viết viết vẽ vẽ, dáng vẻ bận rộn không rảnh một giây.
“Em không muốn nhìn thấy anh sao?”
Tôi không kìm được than phiền sự lạnh lùng của cậu, dù các bạn bảo tôi phải tự tin lên, nhưng ở trước mặt cậu, tôi vẫn bất giác cảm thấy lo lắng lẫn bất an. Tôi biết cậu không phải không muốn nhìn thấy tôi, mỗi tin nhắn của tôi cậu đều trả lời ngay tức khắc, dù có lúc tôi quên mất chênh lệch múi giờ, cậu vẫn sẽ thần kỳ tỉnh dậy đúng lúc, thật giống như cậu vẫn luôn canh giữ điện thoại bên cạnh chỉ vì chờ đợi tin nhắn của tôi. Tôi hỏi cậu như vậy, chỉ vì tôi quá nhớ cậu, nhớ đến xương cốt cũng đau.
“Xin lỗi.” Cậu dừng lại động tác viết, nhíu mày, tựa hồ đã rất lâu không được nghỉ ngơi tử tế.
Tôi đau lòng thay cậu: “Dạo này em có ăn uống tử tế không?”
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-ban-cach-theo-duoi-nam-than/2183931/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.