Lam Sơn hỏi tôi tại sao mấy ngày nay đều không nói lời nào, cậu hỏi như vậy là vì tôi thích voice mà lại trò chuyện bằng chữ, tôi cảm thấy thanh âm có thể truyền đạt rất nhiều thứ, nhớ nhung, tình yêu, thậm chí dục vọng, còn trực quan hơn một chút.
Tôi không thể làm gì khác ngoài nói cho cậu biết tôi bị cảm, nói chuyện giọng mũi nặng đến mức bản thân còn thấy buồn cười, bảo cậu không cần lo lắng.
Lát sau cậu gửi voice: “Em rất xin lỗi.”
Tôi sửng sốt, gõ thật nhanh một dòng chữ.
Tôi: Tại sao phải xin lỗi?
Lam Sơn: “Em rất xin lỗi, lúc anh cần em lại không ở bên.”
Thật là đáng sợ, các bạn tin không? Vì những lời này của cậu tôi lại cảm thấy viền mắt nóng lên, người bị ốm sẽ đặc biệt yếu ớt những lời này hóa ra là thật!
Tôi: Nào! Đừng như vậy, anh là đàn ông, anh có thể tự chăm sóc bản thân.
Tôi nói đùa: Em nói thêm mấy lời tỏ tình êm tai đi, nói không chừng anh có thể khỏe nhanh hơn chút.
Lam Sơn: “Mong ốm đau cách xa anh.”
Ha ha ha ha, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu nha, cậu lại thật sự nói như vậy.
Tôi: Đây mà gọi là lời tỏ tình! Em phải nói với anh “Em yêu anh, em rất yêu anh, đời này em yêu anh nhất”, như vậy mới giống.
Sau đó cậu ngoan ngoãn học lời tôi: “Em yêu anh, em rất yêu anh, đời này em yêu anh nhất.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-ban-cach-theo-duoi-nam-than/2183911/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.