Chương trước
Chương sau
Hoắc Tiểu Tiểu xong xuôi đã là 11 giờ đêm, lúc trước ba không cho phép cô đi chơi đêm về muộn hơn 9 giờ rưỡi, nếu cô về nhà muộn, nhất định sẽ bị ba xách đến thư phòng mắng một trận.
Lúc tăng ca ở công ty cô đã nhắn tin cho Hoắc Tùy Thành, mà quan trọng nhất chính là, cô đã trưởng thành, giờ giới nghiêm này chắc ba cô cũng đang cân nhắc bãi bỏ đi?
Nghĩ tới đây, Hoắc Tiểu Tiểu càng thẳng lưng.
Cô mới vừa đi lên đầu bậc thang lầu ba, liền thấy ba mình đi từ thư phòng ra, trên người còn mặc áo sơ mi đen, đeo cà vạt, hiển nhiên còn chưa rửa mặt nghỉ ngơi, đứng thật xa nhìn cô.
"Tăng ca đến bây giờ?"
"Không phải ạ, 8 giờ đã xong, đêm nay Dịch Khiêm và Lục Tĩnh Nhất mời con đi ăn." Hoắc Tiểu Tiểu hỏi hắn: "Ba, sao vậy ạ? Có chuyện gì sao?"
"Muộn như vậy mới trở về, ba chưa từng nói con..."
"Ba, con đã thành niên, người trưởng thành có bạn bè của mình, có xã giao, về nhà muộn không phải chuyện rất bình thường sao? Ba còn thường xuyên bay khắp trời Nam đất Bắc, có đôi khi mấy tháng cũng không về nhà, lúc này con mới mấy giờ, giờ giới nghiêm này con cảm thấy ba nên bỏ đi, dù sao con cũng đã lớn, ba cảm thấy thế nào ạ?"
Trước cửa thư phòng, Hoắc Tùy Thành trong lúc nhất thời không nói gì, Hoắc Tiểu Tiểu cũng không nhìn thấy nét mặt của hắn, nhưng bỗng nhiên cảm thấy lời nói mạnh miệng của mình có hiềm nghi, cô chậm rãi cúi đầu, "Xin lỗi ba, sau này con sẽ về sớm một chút."
Khoảng cách quá xa, Hoắc Tùy Thành thở dài một tiếng nhưng Hoắc Tiểu Tiểu không thể nghe được, cô chỉ nghe Hoắc Tùy Thành nói: "Con nói đúng, con đã lớn rồi, ba không nên hà khắc giống như khi con còn bé nữa, về phòng nghỉ ngơi đi."
Hoắc Tiểu Tiểu còn muốn nói cái gì đó, nhưng Hoắc Tùy Thành đã quay người về phòng.
"..." Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, đêm nay ba cô nói hơi ít, lúc trước không phải như vậy, không phải lần nào ba cũng đều mắng cô đến á khẩu không trả lời được sao?
Trở về phòng, sau khi Hoắc Tiểu Tiểu tắm xong thì bật máy tính lên.
Nhìn bản vẽ mà mình thiết kế ở công ty, rơi vào trầm tư.
Từ nhỏ đã học vẽ còn treo bức vẽ đầu tiên ở thư phòng và phòng ngủ của ba cô, trước đó người ta nhắm hai mắt tán thưởng cô thiên phú vẽ tranh, sau đó người ta khen cũng thật lòng hơn nhiều, thiên phú cũng dần dần lớn lên, cho nên năm đó cô ra nước ngoài học, chính là nghệ thuật chuyên nghiệp.
Sau này đi thăm thú vô số kiến trúc hùng vĩ ở nước ngoài, có ý nghĩ manh động muốn làm một nhà thiết kế kiến trúc, tiền trảm hậu tấu đổi nghành học bị ba cô mắng cho một trận.
12 giờ rưỡi đêm, Hoắc Tùy Thành đi từ thư phòng ra, lúc đi qua căn phòng nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu thấy cửa phòng lộ ra một tia sáng, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, rất nhanh cửa phòng bị kéo ra, Hoắc Tiểu Tiểu đứng sau cửa nhìn hắn, "Ba, sao vậy ạ?"
Trong phòng của con gái trưởng thành có bí mật, rất nhiều thứ không tiện, làm cha cũng không thể tùy ý ra vào.
Hoắc Tùy Thành cũng đứng ở cửa ra vào, hỏi cô: "Đã trễ như vậy rồi, sao còn chưa nghỉ đi?"
"Công việc của con còn chưa xong, sáng mai đi làm là phải giao rồi, xong ngay ạ."
Nghe là làm việc, Hoắc Tùy Thành đi đến nhìn thoáng qua, ánh sáng trên máy vi tính phản chiếu qua cửa kính khung cửa sổ, hắn không nói gì, "Nghỉ ngơi sớm một chút."
"Dạ, ba ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Nói xong, Hoắc Tiểu Tiểu đóng cửa lại.
Hoắc Tùy Thành đứng ở cửa ra vào, trầm mặc một lát rồi quay người về phòng.
Tối hôm qua Hoắc Tiểu Tiểu bởi vì làm việc nên ngủ muộn, sáng sớm đồng hồ báo thức vang lên chấm dứt giấc ngủ của cô, mơ mơ màng màng nằm xuống lại, khi mở mắt ra đã là nửa giờ sau, nhìn thời gian, hồn kém chút bay.
Qua 2 ngày đi làm, cô xem như biết đường đến công ty.
Đón xe cơ bản đừng nghĩ, sáng sớm căn bản là không thể bắt xe, xe buýt chật chỗ, tàu điện ngầm chen chúc, muốn không đến muộn cô chí ít phải rời giường trước ba cô nửa giờ.
Công cuộc rời giường này là thử thách khó khăn nhất.
Chắc phải tìm một cơ hội dọn đến Nhất Phẩm Lan Đình mới được, Hoắc Tiểu Tiểu vừa rửa mặt vừa nghĩ, chỗ đó ở trung tâm thành phố, cũng gần công ty, đi bộ khoảng chừng 10 phút là đến, rất hợp lý.
Sau khi rửa mặt cô tùy tiện thay bộ áo quần rồi chạy xuống lầu.
"Chào ông và ba buổi sáng."
"Sáng sớm, hôm nay sao thức dậy trễ vậy?"
"Tối hôm qua cháu thức cả đêm để thiết kế cho kịp giờ, dì Triệu ơi, gói giúp con 2 quả trứng gà, con ăn trên đường."
Hoắc lão tiên sinh nghe xong không vui, "Không phải vẫn còn sớm sao? Ngồi xuống ăn cơm cho ngon."
"Cháu không ăn đâu ạ, chắc ông nội không biết rồi, buổi sáng xe taxi rất khó gọi, xe buýt cháu lại chen không lên, sẽ đến trễ mất."
"Vậy thì lái xe đi."
"Không được!" Hoắc Tiểu Tiểu nhân lúc dì Triệu đi lấy trứng gà cho cô cầm ly sữa bò lên uống, "Xe trong nhà sao lái ra ngoài được ạ, vừa đến công ty liền lộ tẩy, không được không được."
Hoắc lão tiên sinh một câu đè cô lại, "Vậy đợi chút nữa ngồi xe cha cháu đến công ty, tới kịp, sẽ không đến trễ."
"Vậy càng không được, ba nói, không thể để cho người của công ty biết thân phận của cháu, nếu không liền khóa thẻ tín dụng của cháu."
Hoắc lão tiên sinh nhìn về phía Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tùy Thành lạnh nhạt gật đầu.
Ông Hoắc đau lòng cháu gái, "Nhưng buổi sáng cũng không thể chỉ ăn một chút xíu như thế."
"Không sao đâu ông nội, như vậy là được rồi." Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, "Ba, nếu không thì khoảng thời gian này con đến Nhất Phẩm Lan Đình ở đi, chỗ đó gần với công ty."
Hoắc Tùy Thành một lời từ chối: "Không được."
Hoắc lão tiên sinh cũng lắc đầu, "Như vậy sao được? Ở vậy ai chăm sóc cháu?"
Dì Triệu đang gói trứng và ít đồ cho cô cũng lên tiếng: "Con ở Nhất Phẩm Lan Đình, coi như không ăn được cơm dì Triệu làm."
"Vậy... Ba mua cho con chiếc xe được không ạ? Không cần quá đắt, hơn 200 nghìn* là được."
*200 nghìn NDT: 692 triệu 365 nghìn VNĐ :))))
"Ba nói người ta đi mua."
"Cảm ơn ba."
Nói xong, Hoắc Tiểu Tiểu nhận lấy bữa sáng dì Triệu chuẩn bị cho cô, sốt ruột ra cửa.
Hoắc Tiểu Tiểu vừa đi, Hoắc Tùy Thành cũng không ăn.
"Cha, con đến công ty."
"Đi đi."
Hoắc Tùy Thành và Hoắc Tiểu Tiểu chân trước chân sau đi ra ngoài, xe dừng lại ở cửa ra vào, lên xe rời khỏi Hoắc Công quán, lúc lái vào đường giao lộ, tài xế mắt tinh, thấy Hoắc Tiểu Tiểu đứng trước một trạm xe buýt cách đó không xa.
"Hoắc tiên sinh, là Hoắc tiểu thư."
Hoắc Tùy Thành nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy Hoắc Tiểu Tiểu đứng trước trạm đang kiễn chân nhìn ngóng nơi đường cái.
Mãi mới chờ đến lúc có một chiếc xe buýt, lại là chiếc xe chở đầy người, Hoắc Tiểu Tiểu và mấy người đang chờ ở trạm cùng chen vào, nửa ngày cũng không chen lên được, cửa xe buýt đóng lại trong nháy mắt, Hoắc Tiểu Tiểu bị người ta xô xuống, cánh tay còn bị kẹp trên khe cửa.
"Không lên được không lên được, chờ chuyến sau đi!" Tài xế xe buýt hét to với đám người muốn chen lên xe, cũng đóng cửa lại.
Hoắc Tiểu Tiểu xoa cánh tay bị kẹp, mắt nhìn thời gian, giờ này không bắt được xe buýt, cô phải đi chen tàu điện ngầm mới được.
Vừa định chạy đến ga tàu điện ngầm, một chiếc Bentley dừng trước mặt cô, cửa sổ phía sau xe hạ xuống, Hoắc Tùy Thành nói với cô: "Lên xe."
"Ba?"
"Hôm nay chở con đến công ty, sáng mai thì tự túc."
Hoắc Tiểu Tiểu có thể cự tuyệt sao?
Đương nhiên không thể!
Cô đi nhờ xe của ba mình, khi gần đến công ty thì xuống xe, đi bộ đến công ty, gắng sức chạy cho kịp 1 phút đồng hồ cuối cùng. Sau khi đến công ty, chuyện thứ nhất là gửi bản sơ đồ phát thảo tối hôm qua cho tổ trưởng.
Hạng mục kia của Giang Dực lượng công việc to lớn, thời gian lại cấp bách, cả tổ của Hoắc Tiểu Tiểu loay hoay sứt đầu mẻ trán, rơi vào đường nên mượn tổ thiết kế khác cùng tham dự hạng mục này.
Có lẽ là bởi vì thời gian quá gấp gáp, bản thảo thiết kế của các đồng nghiệp bị Triệu Lộ phê bình đến không còn gì để nói, Hoắc Tiểu Tiểu trốn qua một kiếp.
Bị tổ trưởng phê bình, mấy đồng nghiệp không cam lòng.
"Tổ trưởng, em cảm thấy hạng mục này công ty bên A cho thời gian thật sự quá ngắn, nếu cho chúng ta một tháng thì thành quả sẽ tốt hơn nhiều, nhưng chỉ có 3 ngày, không có tổ thiết kế nào lại chấp nhận yêu cầu như vậy."
"Ý của cậu là nói chị nhận hạng mục này quá qua loa?"
"Em không phải nói vấn đề là ở chị, nhưng em cảm thấy chúng ta phải liên lạc với đối phương để điều chỉnh về vấn đề thời gian."
Triệu Lộ trong lúc nhất thời không nói gì, trầm tư một lát, "Mấy em về công ty trước đi, chuyện này chị sẽ liên lạc với đối phương."
Mấy nhân viên trong phòng họp lần lượt rời đi.
"Hoắc Tiểu Tiểu, ở sảnh tiếp tân có hoa của em."
Hoắc Tiểu Tiểu vừa về chỗ, chị tiếp tân liền cười gọi cô.
"Hoa ạ?"
"Đúng, có người tặng hoa cho em."
Tặng hoa?
Ai tặng hoa cho cô?
Hoắc Tiểu Tiểu mờ mịt đi theo chị gái kia đến sảnh tiếp tân, một bó hoa hồng lớn đỏ tươi được gói tỉ mỉ để trên bàn, tùy tiện đếm một chút, đoán chừng cũng có 99 bông.
Hoắc Tiểu Tiểu tìm thẻ ghi chú trong bó hoa hồng, nhưng cái gì cũng không có.
"Thật ngại quá, nhưng hoa này là ai đưa đến vậy ạ?"
Chị tiếp tân lắc đầu, "Cái này chị không rõ lắm, vừa rồi có một người giao hoa đến rồi đi, không để lại số điện thoại." Không để lại số điện thoại, cũng không tìm được thẻ, Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, chụp ảnh bó hoa lại rồi gửi vào trong nhóm chat, hỏi xem là ai tặng.
Rất nhanh, tin nhắn lần lượt trả lời cô.
Lục Tĩnh Nhất: Ôi trời ơi? Đồ đần Dịch Khiêm rốt cuộc hiểu chuyện rồi?
Lục Tĩnh Nhất: Ba rất vui mừng!
Dịch Khiêm: ?
Dịch Khiêm: Hoa hồng? Ai tặng cho em?
Lục Tinh Thần vẫn không có tin tức.
Mấy người khác cũng kiểu khiếp sợ và hóng chuyện, nhất trí cho rằng tên trai thẳng Dịch Khiêm rốt cuộc cũng đã hiểu lãng mạn là gì.
Lãng mạn con khỉ.
Trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu khó chịu, vứt điện thoại trên bàn.
"Ể, Tiểu Tiểu, cái này ai tặng?"
Trở lại chỗ, Hoắc Tiểu Tiểu vừa ngồi xuống liền nhận được không ít người vây xem.
"Em cũng không biết, không có để lại tên."
"Bạn trai! Chắc chắn là bạn trai!"
Hoắc Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, "Em không có có bạn trai."
Vừa nói xong, điện thoại rung lên.
Cô mở lên xem, lại là Giang Dực nhắn tới.
"Thích hoa hồng không?"
"..." Hoắc Tiểu Tiểu nhìn tin nhắn của Giang Dực, lại nhìn đóa hoa hồng to trước mặt, nhắn lại: "Anh tặng sao?"
"Đương nhiên."
Hoắc Tiểu Tiểu đang muốn nhắn tin trả lại đóa hoa hồng này lại cho anh, Giang Dực lại nhắn tiếp.
"Đồ mà anh đã tặng thì không có đạo lý lại lấy về, chuyện anh muốn theo đuổi em 7 năm trước anh cũng đã nói rất rõ ràng, anh nghĩ bây giờ em hẳn cũng có thể nhìn ra được."
Hoắc Tiểu Tiểu trầm mặc nhìn hàng chữ này, càng nghĩ vẫn là nên nhắn một câu từ chối: "Đáp án 7 năm trước của tôi chính là đáp án hiện tại, sau này đừng tặng nữa, tôi không thích."
Gửi đi rồi, Giang Dặc chậm chạp không tiếp tục nhắn cho cô nữa.
Triệu Lộ cầm tư liệu tới, nhìn hoa hồng trên bàn Hoắc Tiểu Tiểu thì cười khen một câu: "Hoa hồng rất đẹp, bạn trai em không tệ."
Hoắc Tiểu Tiểu vừa định giải thích, liền nghe Triệu Lộ nói tiếp: "Đi theo chị một chút, có chuyện chị muốn nói với em."
Hoắc Tiểu Tiểu đi theo chị vào phòng họp.
"Là như vậy, sơ đồ phác thảo tối hôm qua em gửi chị đã xem qua, rất không tệ, tiếp tục cố gắng, còn có một việc... Đêm nay chị hẹn người của công ty Hằng Dương nói chuyện hạng mục, em có thời gian không?"
"Em ạ?"
"Công ty đối phương chỉ đích danh em đi cùng, nhưng mà em yên tâm, không phải chỉ có vẻn vẹn 2 người chúng ta, chị sẽ không để cho em có bất kỳ sự bối rối nào."
"Chỉ đích danh em đi... Là Giang Dực chỉ định sao?"
"Làm sao em biết?"
"Trước đó em và Giang Dực đã gặp qua mấy lần."
Triệu Lộ hiểu, "Vậy thì..."
Nếu là quen biết cũ, sẽ nắm chắc phần lớn hơn một chút.
Nhưng Triệu Lộ nhìn sắc mặt Hoắc Tiểu Tiểu thì hiểu rõ, Hoắc Tiểu Tiểu và Giang Dực, chỉ sợ có cái gì đó không thoải mái.
"Công ty của chúng ta vốn không có bộ phận thiết kế, là 3 năm trước đây đột nhiên thiết lập, không bằng những công ty chuyên nghiệp có danh tiếng kia, mà chắc em cũng biết, mỗi bộ môn đều có cơ chế cạnh tranh, cho nên mỗi một hạng mục bộ môn chúng ta đều phải dốc hết toàn để làm, huống chi hạng mục Hằng Dương này rất lớn. Tiểu Tiểu, chị biết chị nói lời này có thể làm em cảm thấy không thoải mái, nhưng hạng mục này tuyệt đối không thể bị hỏng, điều kiện của đối phương quá hà khắc, chúng ta nhất định phải tranh thủ thời gian thông qua đàm phán, em hiểu chưa?"
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu: "Em hiểu ạ."
"Cảm ơn em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.