Chương trước
Chương sau
Có lẽ là thật sự sợ hãi ông Hoắc lôi kéo anh đi xem mắt, Tiểu Vũ đưa Hoắc Tiểu Tiểu đến bên ngoài Hoắc Công quán, cửa xe còn chưa đóng xong, anh nhấn cần ga, chạy như là sau lưng có hồng thủy mãnh thú gì đó đuổi theo.
Hoắc Tiểu Tiểu đứng nguyên chỗ, nhìn chiếc xe phóng đi, bất đắc dĩ, đành phải khập khiễng, để bảo an tới dìu cô đi vào.
Ông Hoắc nhìn thấy vết thương trên bàn chân cô cũng không khẩn trương lắm, chỉ là thấy một mình cô vào đây, không thấy Tiểu Vũ có chút bực mình.
"Tiểu Tiểu, sao chỉ có cháu thôi? Tiểu Vũ đâu? Sao không vào cùng?"
"Cháu vừa xuống xe, anh Tiểu Vũ liền chạy."
"Cháu không nói với nó, chuyện ông giới thiệu bạn gái cho nó?"
"Cháu có nói."
"Sau đó thì sao?"
"... Không có sau đó, anh ấy nói là có việc gấp đi trước, lần sau lại đến thăm ông."
Ông Hoắc vẫn không rõ suy nghĩ phức tạp của Tiểu Vũ. Mi tâm nhăn lại, hung ác nói: "Việc gấp? Nó thì nào có chuyện gì gấp đến mức không vào nổi cửa? Ông Trần, nhớ kỹ, lần sau nó muốn vào cửa, ngăn cản cho tôi, không cho phép vào! Người cũng lớn to đầu rồi, cả ngày ăn chơi đàng điếm không cân nhắc đến chuyện lập gia đình!"
Hoắc Tiểu Tiểu cái nào dám nói chuyện, đáy lòng yên lặng mặc niệm ba giây cho anh Tiểu Vũ.
Gần đây Hoắc Tùy Thành tương đối bận rộn, lại đi sớm về trễ, suốt ngày không thấy bóng người.
Vết thương ở chân Hoắc Tiểu Tiểu không có gì đáng ngại, mấy ngày nay cô chỉ ngồi ở nhà, một mặt vì lái xe không tiện, một mặt khác là vì người mà bây giờ cô có thể hẹn ra ngoài chơi cũng chỉ cóLục Tĩnh Nhất, mấy người khác thực sự quá bận rộn, đừng nói gặp mặt, ngay cả nhắn Wechat cũng là một tiếng một tin.
Mà Lục Tinh Thần biến mất gần một tháng, cũng không hề có một chút tin tức nào.
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn khung chat, nghĩ nghĩ, đoán chừng gần đây Lục Tinh Thần chắc là đang bận đi, ném điện thoại đi, đang chuẩn bị ngủ, liền nghe điện thoại dưới gối đầu có chút chấn động.
Mở lên xem, lại là người vừa mất tích kia, Lục Tinh Thần nhắn tin cho cô.
Lục Tinh Thần: Tớ nghe nói cậu về nước?
Hoắc Tiểu Tiểu tựa ở đầu giường, đánh chữ: Tớ về nước 5 ngày rồi.
Nhưng tin nhắn của cô còn chưa gửi đi, Lục Tinh Thần lại nhắn đến: Sáng mai cậu có thời gian không? Buổi trưa tớ mời cậu ăn cơm.
Hoắc Tiểu Tiểu vui vẻ nhắn: Tớ có thời gian, ở đâu?
Nhưng mà tin nhắn này giống như đá chìm đáy biển, một chút hồi âm cũng không có.
Nhìn giao diện tin nhắn cùng Lục Tinh Thần, cô bất đắc dĩ thở dài.
So sánh với mấy người Dịch Khiêm nhất định phải kế thừa gia nghiệp mà nói, Lục Tinh Thần thân là con trai độc nhất trong nhà, từ nhỏ cậu đã không bị bắt ép kế thừa sản nghiệp gia tộc, mà bắt đầu từ cao trung, liền bắt tay vào việc nghiên cứu khoa học.
Cậu đối với chuyện nghiên cứu khoa học rất có hứng thú, còn có một bộ não thông minh, tuổi còn trẻ liền tiến vào viện nghiên cứu.
Đương nhiên, ngoài tự thân phấn đấu, được cha mẹ ủng hộ cũng rất quan trọng.
Cha mẹ của Lục Tinh Thần, là một trong những người cha mẹ thông suốt nhất mà Hoắc Tiểu Tiểu từng gặp qua, lúc Lục Tinh Thần thẳng thắn nói cậu không có hứng thú đối với tài chính, Lục gia không bắt buộc cũng không phản đối, thậm chí đầu tư tài lực trải đường cho sự nghiệp của con trai mình.
Có gia đình trợ lực và đầu tư, trong lòng Lục Tinh Thần cơ hồ không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, toàn thân toàn tâm đều phục vụ hết mình cho nghiên cứu khoa học.
Không giống cô, quyền lợi không muốn ra nước ngoài cũng không có.
Ba cô nếu có một nửa thông suốt của cha mẹ Lục Tinh Thần thì tốt rồi.
Đợi hồi lâu cũng không đợi được tin nhắn của Lục Tinh Thần, căn cứ vào kinh nghiệm của Hoắc Tiểu Tiểu, cậu đoán chừng là đi làm việc, cô để điện thoại xuống, tắt đèn đi ngủ.
Hôm sau, cô nhìn thấy tin nhắn Lục Tinh Thần gửi lúc 2 giờ rạng sáng, đại khái là, tối hôm qua có vấn đề đột xuất chưa kịp nói một tiếng với cô, 12 giờ trưa nay mời cô đi ăn, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn địa chỉ, gần viện nghiên cứu.
Gọi điện thoại qua, không ai bắt máy.
Cân nhắc đến công việc bận rộn của Lục Tinh Thần, có thể mời cô ăn cơm, đoán chừng là trong lúc bận rộn rút ra chút thời gian, Hoắc Tiểu Tiểu nhanh chóng lái xe trước 12 giờ trưa đến viện nghiên cứu.
Giữa trưa, trước cửa viện nghiên cứu không có mấy người, Hoắc Tiểu Tiểu ngồi ở trong xe chụp ảnh cửa viện nghiên cứu, còn không đợi cô đánh chữ gửi đi, Lục Tinh Thần liền nhắn tin thoại cho cô, nói cô đợi thêm 5 phút đồng hồ, cậu sẽ ra ngay.
Hoắc Tiểu Tiểu xuống xe, dựa xe chờ người.
Gần đây thời tiết không tốt lắm, bầu trời giăng kín toàn là mây đen, gió Tây thường xuyên thổi đến một trận mưa giông, nhiệt độ cũng ngày càng thấp, Hoắc Tiểu Tiểu mặc chiếc áo khoác mỏng bị gió lạnh thổi, không khỏi run lập cập.
Cũng may Lục Tinh Thần đúng giờ, sau 5 phút liền có mặt tại cửa chính.
"Tiểu Tiểu!"
Hoắc Tiểu Tiểu theo tiếng gọi nhìn lại, liền thấy Lục Tinh Thần mặc áo sơ mi trắng đứng ngoài cửa viện nghiên cứu.
Người đàn ông này cực kì phát triển, cho dù đứng trong đám người cũng là hạc giữa bầy gà, có lẽ là mấy năm này trầm mê ở phòng thí nghiệm, so với trước khi Hoắc Tiểu Tiểu ra nước ngoài, cậu càng nhiều hơn một phần khí chất ôn nhu trầm ổn.
"Sao lại chờ tớ ở đây?"
"Còn không phải thấy cậu bận bịu, cho nên tớ mới đến đón cậu đó, lên xe đi."
Lục Tinh Thần mở cửa xe lên xe, lái xe đến nhà hàng đặt trước.
Nhà hàng trang trí rất thanh nhã, Lục Tinh Thần đặt phòng đơn, không ai quấy rầy.
Vừa ngồi xuống, Lục Tinh Thần liền đặt con mắt xuống mắt cá chân cô, "Khoảng thời gian này bận bịu chuyện hạng mục, cậu về nước quá đột ngột, ngày đó tớ thực sự không có thời gian, Lục Tĩnh Nhất nói cậu ngã từ trên lưng ngựa xuống, không có sao chứ?"
"Tớ đã khỏi hẳn rồi, bị trặc chân mà thôi."
"Sao cậu về nước đột ngột vậy, tớ nhớ buổi lễ tốt nghiệp của cậu còn chưa có cử hành."
"Ngày của cha đó, muốn về cho cha tớ một bất ngờ, buổi lễ tốt nghiệp tham gia hay không cũng không quan trọng. Đúng rồi, trước đó nghe nói cậu có hạng mục, tiến độ của hạng mục thế nào? Tớ nhớ năm thứ 2 tớ ra nước ngoài cậu liền tham dự hạng mục này?"
"Ừ, còn có một thí nghiệm cuối cùng, kết quả cũng nhanh thôi, cậu thì sao, sau khi về nước có tính toán gì không?"
"Tớ thì nào có tính toán gì..."
Cửa phòng bị gõ vang, mấy người phục vụ đánh gãy hai người nói chuyện, lần lượt bưng đồ ăn vào.
"Nếm thử, tớ chọn đều là món cậu thích ăn, xem có hợp khẩu vị không."
Hoắc Tiểu Tiểu động đũa nếm hai miếng, "Rất ngon, ai giới thiệu cậu nhà hàng này vậy?"
"Bạn bè giới thiệu, nếu ngon thì cậu ăn nhiều một chút."
Lục Tinh Thần không ngừng gắp thức ăn cho Hoắc Tiểu Tiểu, bản thân cậu còn chưa ăn miếng nào, Hoắc Tiểu Tiểu lẳng lặng nhìn gân xanh nhô lên trên mu bàn tay cậu, mới sực thấy cậu gầy hơn lúc trước một chút.
"Thường nghe nói cậu bận bịu, sẽ không phải mỗi ngày đều bận đến nửa đêm chứ?"
"Hạng mục gần đây gấp gáp, chờ qua hạng mục này thì tốt, đến lúc đó tớ có nhiều thời gian, có thể mỗi ngày đều mời cậu ăn cơm."
Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi, "Cậu nói giống như đời trước tớ chết đói vậy đó. Mà không phải cậu nói xong hạng mục này cậu dự định sẽ ra nước ngoài sao?"
Lục Tinh Thần chần chờ nói: "Chuyện ra nước ngoài... Còn đang suy nghĩ."
"Tài nguyên trong nước kém hơn so với nước ngoài, cậu cảm thấy hứng thú đối với nghiên cứu khoa học như vậy, có thể ra nước ngoài thì đừng bỏ lỡ, học thêm chút kiến thức trở về đền đáp tổ quốc."
Lục Tinh Thần trầm mặc một lát, hình như không có ý định nói tiếp đề tài này nữa, đổi giọng hỏi: "Sức khỏe của ông nội Hoắc còn tốt chứ?"
"Sức khỏe rất tốt, bác sĩ nói mấy năm gần đây biến chứng của ông nội ít đi rất nhiều, còn dặn dò ông không thể suy nghĩ nhiều, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác ngoài dưỡng thân mình, nhưng mà ông suốt ngày không phải lo lắng cái này chính là lo lắng cái kia, hai ngày trước còn lo chuyện của anh Tiểu Vũ, sắp xếp cho ảnh mấy đối tượng xem mắt, kết quả làm anh Tiểu Vũ sợ đến cửa cũng không dám vào."
"Ông nội Hoắc không quan tâm chuyện của cậu sao?"
"Chuyện của tớ? Tuổi tớ còn nhỏ, ông hiện tại không lo chuyện của tớ, cậu thì sao?"
Lục Tinh Thần cầm ly pha lê lên uống một ngụm, nhìn cô cười, "Chuyện gì của tớ cơ?"
"Đừng giả vờ ngây ngốc." Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, "Nhưng mà cũng thế, cậu thích nghiên cứu khoa học như vậy, tuổi cũng không lớn, bây giờ không cần thiết cân nhắc chuyện riêng của mình sớm như vậy, lúc đi học có bao nhiêu cô gái thích cậu, lấy điều kiện bây giờ của cậu, người thích cậu chỉ có nhiều chứ không có ít, cậu cống hiến vì tổ quốc, sau này tổ quốc sẽ báo đáp cậu."
Lục Tinh Thần không nói lời nào, chỉ cười.
Điện thoại để trên bàn kêu lên, cậu nhìn màn hình, mi tâm chậm rãi nhăn lại.
Hoắc Tiểu Tiểu thấy cậu như vậy, hỏi: "Sao vậy?"
"Phòng thí nghiệm có phát hiện lớn..."
"Nếu cậu có việc gấp thì mau đi đi, công việc quan trọng."
Lục Tinh Thần cũng không do dự, "Vậy thì tốt, chờ hạng mục này kết thúc tớ sẽ mời cậu đi ăn tiếp."
Lục Tinh Thần vừa đi, một mình Hoắc Tiểu Tiểu ngồi ăn cũng không có ý nghĩa gì, tùy tiện ăn hai miếng rồi thôi, gọi nhân viên phục vụ tính tiền lại biết là đã trả trước rồi.
Thật đúng là, Lục Tinh Thần mời khách, lại bân bịu công việc, vậy mà cũng không quên trả tiền trước.
Cô đứng dậy đi ra, mới vừa đi tới cửa liền phát hiện vốn dĩ bầu trời lúc nãy còn âm u bây giờ đã đổ mưa rồi, phóng tầm mắt nhìn ra, mưa bụi mông lung một mảnh.
Cô không có ô, xe dừng ở bãi đỗ xe ngoài trời, đi qua khẳng định sẽ mắc mưa, cô quay đầu hỏi phục vụ: "Chỗ của chị có ô che mưa không?"
Phục vụ đứng một bên xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, ô che mưa trong tiệm đều bị khách mượn đi rồi, nếu như chị không có việc gấp, có thể ngồi ở đây đợi một lát, đợi mưa tạnh hẵng đi."
"Được, cảm ơn chị."
Nhưng mà trời không toại lòng người, cơn mưa này không chỉ không ngừng, ngược lại càng lớn, Hoắc Tiểu Tiểu đứng trước cửa tiệm, ở dưới mái hiên nhìn mưa lớn, đang do dự có nên đội mưa đi ra hay không, một giọng nói trầm ấm vang lên.
"Tiểu Tiểu?"
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn lại, giống như bắt lấy cây cỏ cứu mạng, ngạc nhiên nói: "Dịch Khiêm, sao anh lại ở đây?"
Dịch Khiêm đứng cách đó không xa cầm một chiếc ô màu đen đi về phía cô, đến dưới mái hiên gập ô lại, "Anh đến đây làm ít chuyện, lúc xe đi ngang qua thấy em, sao em lại đứng đây?"
Hoắc Tiểu Tiểu chỉ viện nghiên cứu, "Lục Tinh Thần mời em đi ăn, đột nhiên gặp mưa, em lại không mang ô, anh đến rất đúng lúc, đưa em ra bãi đỗ xe nha."
"Lục Tinh Thần?" Mi tâm Dịch Khiêm nhíu chặt lại, nhìn khắp bốn phía, "Hắn ở đâu?"
"Viện nghiên cứu có việc gấp, cậu ấy đi trước."
"Bỏ em một mình ở đây?"
"Cái gì mà bỏ em một mình ở đây? Em bao lớn rồi còn phải có người bên cạnh? Quên mang ô mà thôi, đừng nói nhảm, nhanh đưa em đến bãi đỗ xe."
Tiếng mưa rơi tí tách, nhỏ xuống mặt đất đọng thành vũng nước.
Mưa lớn như vậy, Dịch Khiêm hiển nhiên không yên tâm để Hoắc Tiểu Tiểu tự lái xe.
"Mưa lớn như vậy, bây giờ em muốn đi? Anh phái người đưa em trở về."
"Không cần đâu, em cầm bằng lái mấy năm, chút kỹ thuật đó cũng không có sao? Lái từ từ là được rồi."
Bất đắc dĩ, Dịch Khiêm đành phải mở ô, Hoắc Tiểu Tiểu tránh vào, cũng may chiếc ô rất lớn, hai người là dư xài, đến trước xe, nước mưa tóe lên bọt nước làm giày và ống quần của Hoắc Tiểu Tiểu ướt hơn phân nửa.
Cô mở cửa xe lên xe, "Ngày hôm nay cám ơn anh, hôm nào mời anh ăn cơm, anh còn có việc em sẽ không quấy rầy anh, đi trước."
Dịch Khiêm dặn cô: "Lái chậm một chút."
"Biết rồi, em đi nhé." Nói xong, Hoắc Tiểu Tiểu kéo cửa sổ xe, lái đi.
Chỉ là Hoắc Tiểu Tiểu không nhìn thấy, lúc cô mới vừa lên xe, Lục Tinh Thần một bên khác bung ô mà đến, nhìn cô và Dịch Khiêm đứng cạnh nhau, như chết lặng.
*****
Bởi vì trời mưa, lúc đi là 40 phút, khi về tốn hơn một giờ.
Nhưng khiến Hoắc Tiểu Tiểu phát điên chính là, cô vừa rẽ vào đường đi đến Hoắc Công quán, mưa đã tạnh rồi.
Xe của cô và mấy chiếc xe khác gần như đồng thời đến Hoắc Công quán, có mấy nhân viên mặc âu phục từ trên xe bước xuống, xách mấy túi mua sắm đi vào bên trong công quán.
Hoắc Tiểu Tiểu nghi hoặc vào nhà.
"Mấy thứ này..."
Nhân viên dẫn đầu cười trả lời: "Chào tiểu thư, mấy thứ này là Hoắc tiên sinh nói chúng tôi đưa tới."
Ba cô đưa tới?
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn mấy chiếc túi mua sắm đầy đủ các nhãn hiệu bày gọn gàn trong phòng khách, hiếu kì mở một túi, là một đôi giày cao gót màu trắng bạc khảm kim cương, cô biết đôi giày này, là kiểu giày mới ra mắt trong năm nay của nhãn hiệu Jennya.
Ba... Mua cho cô?
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn lướt qua mấy cái túi, liền có thể nhìn ra hầu hết đều là đồ mua cho mấy cô gái trẻ.
Ba mua cho cô? Nhiều đồ như vậy? Mặt trời mọc từ phía tây?
Không có chuyện lại ân cần... Hay là thưởng cho cô vì gần đây cô ngoan ngoãn ở nhà không gây chuyện?
Nếu thật là như vậy, cô cũng sẽ không khách khí, vừa vặn ngày hôm nay phế đi đôi giày.
Hề hề ――
Size 37?
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn mã số dưới đế giày, chân mình đi 36 mà nhỉ?
Ba mua giày cho cô nhiều lần, size giày không có khả năng nhớ nhầm, xem ra đôi giày này ba không phải mua cho cô.
Vạn tuế ra hoa báo mùa xuân, chẳng lẽ ba cô có bạn gái? Mấy thứ này là cho bạn gái?
Có cái suy đoán to gan này, đôi giày cao gót trong tay Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên liền không thơm, lại nhìn cái túi khác, trong đó có một bộ lễ phục của hãng Jennya, ba đôi giày cao gót, khuyên tai và vòng tay hai hộp lớn, đếm kỹ có tầm mười chiếc, đặc biệt là bên trong một hộp quà tinh tế có đặt một sợi dây chuyền đá quý có giá trị không nhỏ.
Hoắc Tiểu Tiểu đối với dây chuyền này khá quen, chụp ảnh tra một cái, quả nhiên, là chuỗi Fashion Magazine mà cô đã thấy qua, giá cả lên tới tám con số.
"Ba tôi có nói mấy thứ này đưa cho ai không?"
"Tối ngày mốt Hoắc tiên sinh có một buổi tiệc, mấy thứ này, là chuẩn bị cho bạn gái dự tiệc."
"Bạn gái dự tiệc? Cô ấy là ai?"
"Trước mấy ngày Hoắc tiên sinh có dẫn theo một cô gái đến trung tâm, chỉ biết cô ấy họ Trình, cụ thể là ai tôi không rõ lắm."
Trình? Bên người ba cô có ai họ Trình sao?
Quả nhiên, ba cô thật sự có bạn gái.
Được đó lão Hoắc, ra tay lãng phí như vậy, tùy tiện phất tay là có ngay sợi dây chuyền có giá trị lên đến tám chữ số.
Dây chuyền quý giá như vậy, cô còn chưa từng thấy qua.
Hoắc Tiểu Tiểu có chút chua, tính toán đợi ba cô về hỏi hắn một bút, không thể để cho hắn có vợ liền quên con gái.
Cô lặng lẽ hỏi nhân viên, "Cô gái họ Trình bên người ba tôi dáng vẻ ra sao? Có xinh đẹp không?"
"Cái này..."
"Tôi rất hiếu kì, anh nói thử xem."
"Rất xinh đẹp."
"Quan hệ với ba tôi, có thân mật hay không?"
"Cái này..."
Từ trong vẻ mặt khó xử của nhân viên và lời nói ấp úng của anh ta, Hoắc Tiểu Tiểu đã hiểu.
"Dì ơi, làm phiền dì sắp xếp một chút, những thứ này đều đưa đến phòng ba con."
Đến buổi tối chín giờ, Hoắc Tùy Thành mới về.
Nghe được động tĩnh, Hoắc Tiểu Tiểu nhanh đến thư phòng.
"Ba, ba về rồi?"
Hoắc Tùy Thành không ngẩng đầu, chỉ "Ừ" một tiếng.
Hoắc Tiểu Tiểu đi đến trước bàn đọc sách, đang do dự làm sao hỏi, chỉ nghe thấy ba phân phó cô: "Rót ly nước cho ba."
"..."
Không nghe thấy động tĩnh, Hoắc Tùy Thành ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi cô: "Có việc?"
Hoắc Tiểu Tiểu đứng trước bàn bất động, "Ba, mấy thứ mà hôm nay ba để cho người ta đưa tới kia, là chuẩn bị cho bạn gái đi dự tiệc cùng ba sao?"
"Ừ, sao?"
Nghe ba cô nói như vậy, trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu liền lạnh đi một nửa.
Lúc trước ba cô bất kể đi đâu đều sẽ mua cho cô chút quà, bây giờ thì tốt rồi, có niềm vui mới liền quên con gái mình, bưng một ly nước cũng không sao, nhưng tốt xấu gì cũng đừng quá mức, mua nhiều đồ như vậy, cũng không mua cho cô một thứ gì.
"Ba, chân con còn chưa lành, ba tự đi xuống lầu rót nước đi."
Mắt thấy Hoắc Tiểu Tiểu sắc mặt từ trời trong xanh chuyển âm, Hoắc Tùy Thành gọi cô lại, "Con chờ một chút, đã bao nhiêu ngày rồi, chân con còn chưa lành?"
"Dạ, chưa lành."
Hoắc Tùy Thành nghe ra giọng cô có chút tức giận, gật đầu, "Được, vậy tiệc tối kia ba sẽ tìm người khác, dáng người Tiểu Trình không khác với con lắm, đồ hôm nay mua cho con, cô ta hẳn cũng có thể mặc vừa."
"?" Nói dăm ba câu, Hoắc Tiểu Tiểu lập tức hiểu rõ, biết rõ sự thực, nhưng muốn cô thừa nhận là không thể nào.
"Ba, ba muốn uống nước ấm hay là nước lạnh?"
"Ấm."
"Vậy con liền làm ngược lại."
Hoắc Tiểu Tiểu xuống lầu rót một ly nước ấm, lên lầu đưa cho Hoắc Tùy Thành, ân cần giống như không chút để ý, hỏi: "Ba, ba muốn con đi dự tiệc cùng ba sao không nói trước với con? Con chuẩn bị trước một chút, mà tiệc gì vậy ạ?"
"Cái này thì cần chuẩn bị làm gì, đến lúc đó con đi theo ba là được."
"Nhưng ba mua giày cho con cũng không vừa chân, size giày con mang là 36, ba mua 37, ba, ba quên size chân của con đi?"
"Số của đôi giày kia hơi nhỏ, mua lớn hơn một số con mang sẽ dễ chịu hơn." Hoắc Tùy Thành uống một hớp nước, không vội không chậm nói: "Làm sao? Con cho rằng những vật kia ba mua cho người khác? Tìm ba náo loạn?"
Mặc dù xấu hổ, nhưng Hoắc Tiểu Tiểu là con vịt chết mạnh miệng, đánh chết cũng không nhận.
"Ba, ba tự nghe lời nói của chính mình đi, cái gì gọi là náo loạn? Ba mua cái gì đưa cho ai cũng là ba làm chủ, tại sao con phải náo loạn, con chỉ là hiếu kì mà thôi, hừm... Vậy sợi dây chuyền cũng là cho con sao ạ?"
"Bằng không thì ba đeo? Hay là ông nội con đeo?"
"... Cảm ơn ba!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.