Chương trước
Chương sau
Chuyện Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tinh Thần yêu sớm, sau khi thầy chủ nhiệm mời phụ huynh đã được truyền đi khắp cả Nhất Trung, Hoắc Tiểu Tiểu mỗi giờ mỗi phút đều cảm giác sự chú ý của mình ngày càng cao, đi đến đâu đều có người xì xào bàn tán đối với cô.
Càng đáng sợ chính là, bình thường bọn họ hoạt động khá nhiều, tụm năm tụm ba giống như nhóm Dịch Khiêm vậy, mỗi lần cô và Lục Tinh Thần đi cùng nhau, ánh mắt từ bốn phương tám hướng xẹt tới ngày càng nhiều.
Sau khi tan học, Lục Tinh Thần đưa kem ly mà cậu mua cho Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc Tiểu Tiểu hoảng hốt, lại nghe được bốn phía xì xào bàn tán, tâm tình muốn ăn kem cũng lập tức biến mất.
“Tớ không ăn, cậu tự ăn đi, tớ còn có việc, đi trước nhé.”
Lục Tinh Thần nhìn bóng lưng Hoắc Tiểu Tiểu rời đi, nhìn qua mấy người Dịch Khiêm.
Lục Tĩnh Nhất phân tích, “Tôi thấy, khẳng định là bởi vì tin đồn gần đây với câu, cho nên mới buồn bã ỉu xìu như thế, tôi nói này Lục Tinh Thần, tin đồn kia sẽ không phải là cậu truyền ra chứ?”
Lục Tinh Thần liếc mắt dò xét cậu, “Bộ tôi ăn no rửng mỡ không có chuyện làm hả?”
“Ai biết được, người mù cũng nhìn ra được cậu thích Hoắc Tiểu Tiểu, giậu đổ bìm leo*, cậu thật là đồ ác độc.”
*Giậu đổ bìm leo: là câu thành ngữ chỉ việc thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở để tấn công, lấy được lợi ích cho bản thân mình, hoặc vì tư thù mà hãm hại người ta.
“Lục Tĩnh Nhất cậu có thể đừng nói bậy được không.”
“Tôi nói bậy hồi nào...”
“Được rồi, đừng ồn ào nữa!” Hướng Sâm một câu đánh gãy hai người đang tiếp tục đối chọi gay gắt, “Bây giờ cãi nhau thì có thể làm được gì, quan trọng chính là bắt được người ở phía sau tung tin đồn nhảm!”
“Làm sao bắt?”
“Nghĩ cách chứ sao.”
Dịch Khiêm nhìn theo hướng Hoắc Tiểu Tiểu rời đi, ánh mắt quét qua những người đang xì xào bàn tán một chút, hai mắt nhắm lại, trong lòng có suy nghĩ.
Học sinh sơ trung nhiều như vậy, chỉ cộng riêng học sinh năm ba sơ trung cũng là mò kim đáy bể.
Hôm sau, Dịch Khiêm đơn độc đi gặp thầy, cầm tách trà mà thầy chủ nhiệm đang uống lên, hỏi ông: “Thầy Lý, em hỏi thầy, thầy là nghe ai nói Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tinh Thần yêu sớm?”
Thầy chủ nhiệm nhìn Dịch Khiêm khí thế hung hăng, mi tâm nhíu lại, “Lại chuyện gì xảy ra với anh? Hỏi thì hỏi, đưa trà cho tôi.”
Dịch Khiêm bỏ tách trà xuống bàn.
Thầy chủ nhiệm bưng tách trà lên uống một ngụm, môi dính hai mảnh lá trà, ông “Phụt” hai phát vào trong tách trà.
“Là như vậy, thầy cũng không phải người tin vào lời đồn đại vô căn cứ, không có chứng cứ sao thầy có thể tùy tiện oan uổng người ta? Chuyện này thầy là nghe Khương Sa Ninh của Ban 5 nói, mấy em ấy nói tận mắt nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tinh Thần ôm nhau, còn có ảnh chụp.”
“Ảnh chụp? Ảnh chụp đâu? Em xem một chút.”
“... Bạn học Dịch Khiêm.” Thầy chủ nhiệm thấp giọng, “Đây là văn phòng, anh có thể cho tôi chút mặt mũi hay không?”
Dịch Khiêm trầm mặc một lát, “Thầy Lý, em muốn xem ảnh chụp, phiền thầy đưa ảnh chụp cho em xem một chút?”
Thầy Lý hài lòng, đưa ảnh trong điện thoại cho Dịch Khiêm nhìn thoáng qua, “Nhìn đi.”
Dịch Khiêm nhìn tấm ảnh được gọi là Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tinh Thần ôm nhau, nhìn sơ đúng là hai người này, thân mật ôm nhau, nhưng phóng lớn một chút liền có thể nhìn ra được vết tích Photoshop trên mặt Hoắc Tiểu Tiểu mặt.
Anh đưa vết tích Photoshop cho thầy chủ nhiệm, “Thầy Lý, thầy biết cái gì gọi là Photoshop không?”
Thầy chủ nhiệm cảm giác không thích hợp, “Cái này... Ảnh chụp là Photoshop?”
Dịch Khiêm trả điện thoại lại cho thầy chủ nhiệm, không nói một lời rời khỏi phòng làm việc.
Thầy chủ nhiệm mắt nhìn ảnh chụp trong điện thoại, nhíu mày nhìn Dịch Khiêm, thầm nói: “Tính tình lớn như vậy, có hiểu tôn sư trọng đạo hay không?”
Vừa nói vừa nhìn ảnh chụp, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, trong miệng nhai lấy vài miếng lá trà, “Ranh con, muốn cùng tôi chơi trò thám tử Sherlock Holmes!?”
Cửa lớp ban 5, Dịch Khiêm đứng ở cửa ra vào.
“Xin hỏi ban của các cậu ai là Khương Sa Ninh?”
Cả lớp nhất thời im lặng, sau đó từng giọng nói kích động vang khắp nơi.
“Sa Ninh đi vệ sinh rồi.”
Có người nói một câu như vậy.
Dịch Khiêm quay người đi đến dưới tầng lầu.
Bạn học ban 5 tốp năm tốp ba đi theo ra ngoài, từng người đều cho là Dịch Khiêm tìm Khương Sa Ninh là bởi vì có chuyện gì tốt.
Hiện tại là thời gia nghỉ giữa khóa, các bạn học có đôi có cặp đi vệ sinh không ít, sau khi thấy Dịch Khiêm, từng người đều dùng ánh mắt hiếu kỳ dò xét ở trên người anh, thậm chí sau lưng anh lại đi vệ sinh thêm một chuyến nữa.
Tầng lầu nhà vệ sinh bên cạnh có hành lang ngăn cách, bên cạnh hành lang là một sân thượng vắng vẻ, nhưng thường xuyên có không ít người chạy tới đó nghỉ ngơi.
Đi ngang qua hành lang, vừa bước vào sân thượng, có người đứng ở sân thượng, dưới chân Dịch Khiêm trì trệ.
“Nói đi, ai nói cho cậu tớ và Lục Tinh Thần yêu sớm? Tớ hiện tại đã đứng ở trước mặt cậu, cậu có bản lĩnh ở trước mặt thầy tung tin đồn nhảm, vậy có bản lĩnh ở trước mặt tớ nói một chút không?”
Giọng nói của Hoắc Tiểu Tiểu.
Dịch Khiêm sải bước sân thượng, một phát bắt được cánh tayHoắc Tiểu Tiểu, “Sao em lại ở đây?”
“Dịch Khiêm? Cậu cũng tới đây làm gì?”
Ban 5 ở tầng ba, ban 11 của bọn họ ở tầng năm, khác biệt tầng bình thường sẽ không tới nơi này.
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn nữ sinh trước mặt bị cô vây lại ở góc tường, “Thầy nói là cậu ấy nói tớ và Lục Tinh Thần yêu sớm, tớ muốn hỏi cậu ấy một chút, con mắt nào của cậu ấy trông thấy.”
Dịch Khiêm nhìn nữ sinh bị Hoắc Tiểu Tiểu vây lại góc tường, “Cậu chính là Khương Sa Ninh?”
Khương Sa Ninh không nghĩ tới Dịch Khiêm vậy mà biết mình, nhẹ gật đầu.
“Tôi hỏi cậu, ảnh chụp Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tinh Thần ôm nhau mà cậu đưa cho thầy, có phải là cậu Photoshop hay không?”
“Cái gì? Còn có ảnh chụp Photoshop?”
Hoắc Tiểu Tiểu tức giận đến môi có chút run lên, “Khương Sa Ninh, cậu có bị bệnh không? Tớ trêu chọc cậu khi nào, sao cậu lại hãm hại tớ?”
Khương Sa Ninh hé miệng, cúi đầu không nói một lời.
“Đừng tưởng rằng cậu giả bộ đáng thương tớ sẽ bỏ qua cho cậu, người như cậu khi còn bé tớ gặp nhiều rồi, cậu đi gặp thầy chủ nhiệm với tớ!”
Nghe đi gặp thầy chủ nhiệm, Khương Sa Ninh rụt cổ lại, “Tôi không đi.”
“Cậu không đi? Đi hay không không phải do cậu quyết định, Dịch Khiêm, kéo cậu ấy đi!”
Dịch Khiêm liếc cô một cái, “Em đứng một bên, để tôi xử lý.”
Hoắc Tiểu Tiểu vừa muốn nói chuyện, liền bị Dịch Khiêm kéo ra sau lưng.
“Khương Sa Ninh, tôi đã chứng thực với thầy chủ nhiệm, việc này chính là do cậu làm ra, ảnh chụp cũng là cậu đưa cho thầy, bây giờ cậu đi với tôi đến trước mặt thầy chủ nhiệm giải thích lý do tại sao cậu phải làm như vậy, nếu như cậu không đi cũng không sao, tôi sẽ nói chuyện này ở phòng phát thanh trường học.”
Hoắc Tiểu Tiểu ở phía sau vỗ vai Dịch Khiêm, lặng lẽ giơ ngón tay cái với anh.
Đánh rắn đánh bảy tấc, biết nguyên nhân Khương Sa Ninh không chịu đi, một tay Dịch Khiêm liền tóm lấy mệnh mạch của Giản Ninh.
Khương Sa Ninh tựa hồ có chút sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy mình rất ủy khuất, “Ai bảo lúc trước cậu ta không đưa thư tình giúp chúng tớ...”
Hoắc Tiểu Tiểu cơ hồ đã quên sạch các nữ sinh nhờ cô đưa thư tình.
“Là các cậu?” Cô không biết mình tạo cái nghiệt gì, “Tớ nói tớ đưa rồi, bọn họ không nhận, mà người ném thư tình trên tay các cậu là Dịch Khiêm chứ cũng đâu phải tớ? Bởi vì việc này mà các cậu liền tung tin đồn nhảm? Cậu mới nhỏ tí đã biết dùng ảnh Photoshop vu hãm người khác, lớn lên còn chịu nổi sao?”
Khương Sa Ninh cắn chặt môi dưới.
Cô ấy thực ra khá xinh đẹp, buộc tóc kiểu đuôi ngựa, cười lên thanh thuần đáng yêu.
“Đi, đi gặp thầy chủ nhiệm với tớ!”
Hoắc Tiểu Tiểu không nói nữa, một phát bắt được tay của cô ấy.
“Tôi không đi!” Khương Sa Ninh lều chết giãy dụa, lại như cũ không tránh thoát.
Cho đến khi đem người từ tầng ba kéo tới văn phòng ở tầng năm, cô vừa kéo vừa lớn tiếng ồn ào: “Cũng bởi vì tớ không đưa thư tình giúp các cậu, cậu liền tung tin đồn nhảm tớ và Lục Tinh Thần yêu sớm, còn Photoshop ảnh chụp tớ và Lục Tinh Thần, Khương Sa Ninh sao cậu lại vậy chứ!”
Đoạn đường này gặp không ít bạn học, khẳng định đều nghe thấy được.
Đến khi đem người kéo tới trước mặt thầy chủ nhiệm, lúc này Hoắc Tiểu Tiểu mới buông lỏng tay, “Thầy Lý, đây chính là người mật báo cho thầy, em dẫn cậu ấy đến, bây giờ thầy hỏi lại cậu ấy một chút, hỏi cậu ấy có tận mắt chứng kiến em Lục Tinh Thần ôm nhau hay không?”
Khương Sa Ninh đã ủy khuất khóc lên.
Một ngụm trà của thầy chủ nhiệm xém chút phun ra ngoài, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu khí thế hung hăng ở trước mặt, lại nhìn Khương Sa Ninh bên cạnh đang khóc sướt mướt, “Được được được, đừng khóc! Nói đi, tại sao em lại muốn lừa thầy?”
Khương Sa Ninh đưa tay lau nước mắt, lại như cũ không chịu nói.
“Thầy ơi, bởi vì trước đó các cậu ấy nhờ em đưa thư tình cho bọn Dịch Khiêm, nhưng bọn Dịch Khiêm không nhận, em mới trả thư tình lại, các cậu ấy liền ghi hận trong lòng nói xấu em!”
“Các cậu ấy?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, nói chắc như đinh đóng cột, “Còn bốn người nữa, khẳng định là các cậu ấy cùng bày mưu tính kế!”
Thầy chủ nhiệm nhìn Khương Sa Ninh, hỏi: “Là như vậy sao?”
Khương Sa Ninh chưa từng ngẩng đầu nói chuyện.
“Được rồi, không cần hỏi, thầy Lý, thầy chuyển tấm hình kia cho em, hai ngày nữa em sẽ nói rõ ràng chuyện này ở phòng phát thanh.”
Mi tâm thầy chủ nhiệm cau lại, “Dịch Khiêm, phòng phát thanh của trường là để em dùng bậy bạ như thế sao? Đừng làm loạn, đi đi, các em đi ra ngoài trước, chuyện này thầy nhất định cho Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tinh Thần một lời giải thích.”
Hoắc Tiểu Tiểu trừng Khương Sa Ninh đang khóc sướt mướt, quay người rời khỏi phòng làm việc.
Cô có chút tức giận, không nghĩ đến vì mình không đưa thư tình giúp lại bị bọn họ ụp một cái nồi siêu to khủng lồ lên đầu.
“Tiểu Tiểu, em tức giận?”
“Tức giận? Tớ đương nhiên là tức giận, tớ vô tội nhất có được không?”
Cô nổi giận đùng đùng trở lại phòng học, ngồi trên chỗ ngồi, ai cũng không để ý tới.
Lục Tĩnh Nhất nhìn sắc mặt của Hoắc Tiểu Tiểu, hỏi một câu: "Này, các cậu làm gì đi chứ?"
Không ai để ý tới cậu.
Chuyện này không có trì hoãn quá lâu, thời gian nghỉ tiết sau thầy chủ nhiệm liền đến phòng học gọi Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tinh Thần đi.
Trong văn phòng có năm nữ sinh đứng khóc thút thít, đều là các bạn học lúc trước nhờ Hoắc Tiểu Tiểu đưa thư tình.
“Hoắc Tiểu Tiểu, chuyện này thầy đã điều tra xong, ừm... Là lúc trước thầy nhìn lầm, tuỳ tiện tin tưởng ảnh chụp của các em ấy, thầy xin lỗi hai em, mặt khác...” Thầy chủ nhiệm nhìn về phía năm nữ sinh, “Các em nói đi.”
Năm nữ sinh để Khương Sa Ninh dẫn đầu, do dự hồi lâu, mới ngẩng đầu nói với Hoắc Tiểu Tiểu: “Bởi vì chuyện thư tình chúng tớ mới cố ý tung tin đồn nhảm nói cậu và Lục Tinh Thần yêu sớm, thật xin lỗi.”
Có Khương Sa Ninh xin lỗi, bốn bạn học khác xin lỗi cũng nhanh hơn, từng con mắt đỏ xin lỗi Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tinh Thần.
Hoắc Tiểu Tiểu không nói không có sao đâu, mà là hỏi bọn họ, “Vì sao các cậu nhất định phải tung tin đồn tớ và Lục Tinh Thần, không là người khác?”
Khương Sa Ninh nhìn Lục Tinh Thần một chút, “Chúng tớ rút thăm quyết định.”
“...” Rút thăm à.
Công bằng, công chính, công khai.
“Được rồi, chuyện này thầy cũng sẽ gọi điện cho phụ huynh nhà của các em ấy, Hoắc Tiểu Tiểu, Lục Tinh Thần, hai em về đi học đi.”
“Chờ một chút! Thầy Lý, thầy có gọi điện cho cha em chưa ạ? Nói chuyện này cho cha em biết?”
“... Cái này thì chưa.”
“Vậy thầy gọi điện đi, gọi ngay bây giờ.”
“Đợi tối thầy gọi được không? Thầy hiện tại còn...”
Hoắc Tiểu Tiểu sao có thể bỏ qua cơ hội này, “Không được đâu ạ! Lúc thầy hoài nghi em yêu sớm, muốn mời phụ huynh sao không nói tối nay mời?”
Nói vậy cũng có lý.
Thầy chủ nhiệm nói không lại cô, lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Tùy Thành.
Năm lần chuông vang, điện thoại được kết nối.
“Alo, xin hỏi anh là cha của Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc Tùy Thành tiên sinh sao? Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em Hoắc Tiểu Tiểu, hai ngày trước chúng ta đã gặp mặt... Đúng, là tôi, ngày hôm nay gọi điện thoại cho anh là bởi vì chuyện Hoắc Tiểu Tiểu yêu sớm lần trước, hiện tại tôi điều tra ra là có bạn học cố ý tung tin đồn nhảm, thậm chí dùng ảnh chụp Photoshop để lừa tôi... Đúng, chính là như vậy... Được, được, chính là như vậy.”
Thầy chủ nhiệm cúp điện thoại, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, “Được rồi, thầy đã giải thích rõ với cha em.”
Tâm tình Hoắc Tiểu Tiểu tốt hơn, “Cảm ơn thầy ạ.”
Buổi tối hôm nay về nhà, cô nhất định phải ngay trước mặt ba cô hỏi rõ ràng, chuyện ba không tin cô này, phải tính tính như nào!
Cùng ngày sau khi tan học, chuông tan học vừa vang, Hoắc Tiểu Tiểu ôm cặp chạy như siêu nhân cuồng phong, biến mất trong một biển người tan học.
Tài xế dừng sát ở ven đường đón Hoắc Tiểu Tiểu đang chuẩn bị châm điếu thuốc chậm rãi chờ, lại không nghĩ rằng chuông tan học vừa vang không lâu, cửa xe liền bị kéo ra.
"Chú Lâm, nhanh! Về nhà!"
Ông Lâm muốn nói lại thôi, cuối cùng trong ánh mắt thúc giục của Hoắc Tiểu Tiểu, lái xe trở về Hoắc Công quán.
Hoắc Tùy Thành còn chưa về, Hoắc Tiểu Tiểu lên lầu nói chuyện ngày hôm nay từ đầu đến đuôi cho ông nội, nói xong còn căm giận bất bình.
“Ông nội ơi, ông thấy không, ba không tin tưởng cháu chút nào hết!”
Hoắc lão tiên sinh phụ họa cô, “Đợi chút nữa ba của cháu trở về, ông nhất định bắt hắn xin lỗi cháu.”
Hoắc Tiểu Tiểu lời thề son sắt gật đầu, “Dạ!”
Nhưng buổi tối cô ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách đợi rồi đợi, về phòng mở cửa ra, làm bài tập, cho đến mười một giờ đêm cũng không đợi được ba cô về nhà.
Gọi điện thoại tới cũng vài chữ qua loa liền cúp.
Bận?
Gần đây cũng không thấy hắn có bao nhiêu bận, sao ngày hôm nay đột nhiên bận rộn?
Đây cũng quá đúng dịp.
Hoắc Tiểu Tiểu càng nghĩ, bất kể có phải ba cô có chủ tâm hay không, ngày hôm nay cô quyết đợi!
Đồng hồ chỉ mười hai giờ, Hoắc Tiểu Tiểu rất buồn ngủ, mí mắt dần dần chống đỡ không nổi, ngủ thiếp đi.
Lần nữa bừng tỉnh là bởi vì tiếng đóng cửa.
Hoắc Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghe được tiếng đóng cửa, ý thức được có thể là ba cô đã về, giật mình ngồi xuống, nhìn thấy cửa phòng vốn dĩ mở ra bây giờ lại đóng lại.
Khẳng định là ba cô đóng!
Hoắc Tiểu Tiểu xuống giường, đi đến phòng ba cô.
Cửa phòng đóng chặt, nhưng không khóa, vặn một cái liền mở ra.
Hoắc Tiểu Tiểu đẩy cửa ra, nghe tiếng nước trong phòng tắm, dứt khoát ngồi ở trên ghế sa lon, hai tay khoanh lại, đợi ba cô từ trong phòng tắm đi ra.
Lần này, xem ba còn tránh thế nào!
Ước chừng mười lăm phút sau, tiếng nước trong phòng tắm rốt cục cũng đã ngừng, Hoắc Tùy Thành mặc áo choàng tắm, mái tóc còn ướt đi phòng tắm ra, vừa mở cửa, liền nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu dù bận vẫn ung dung ngồi trên ghế sa lon, chững chạc đàng hoàng nhìn hắn.
“...” Hoắc Tùy Thành siết chặt dây thắt lưng áo choàng tắm lại một chút, “Tại sao còn chưa ngủ?”
Cái cằm nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu trề ra, ngồi trên ghế giả vờ làm girl lạnh lùng, “Ba ngồi đi.”
Hoắc Tùy Thành đứng tại nguyên chỗ không nhúc nhích, “Đã trễ như vậy, có chuyện gì sáng mai hẵng nói, về phòng đi ngủ đi.”
“Ngày đó ba nói con yêu sớm cũng không nói sáng mai rồi hẵng nói.”
Hoắc Tùy Thành bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Ba ơi, hôm nay ba hẳn là nhận được cuộc gọi của thầy chủ nhiệm lớp con đúng không ạ?"”
Hoắc Tùy Thành gật đầu.
“Vậy ba không có lời gì muốn nói với con sao? Ảnh chụp là Photoshop, chuyện con yêu sớm là tin đồn nhảm, nhưng ba mở mắt liền tin, còn dạy dỗ con lâu như vậy, ba có phải sẽ cho con một lời giải thích không?”
Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc nhìn hắn, “Ba ơi, ngày đó ba tới trường học rồi không tin con, con thật sự rất khó chịu. Thầy giáo không tin con thì thôi, ba là ba của con, sao có thể không tin con gái của mình mà lại tin tưởng người khác? Lúc ấy con... Tứ cố vô thân*, con rất hi vọng ba đứng về phía con, nhưng ba không có...”
*Tứ cố vô thân: Thành ngữ Trung Quốc: (Nghĩa đen) ngoái nhìn bốn phía không có người thân. (Nghĩa bóng) đơn độc, không có ai là người thân thích.
Hoắc Tùy Thành thở dài, “Xin lỗi con, chuyện này ba tự coi mình là đúng, trước đó thấy con viết thư tình cho Dịch Khiêm, ba nghĩ là...”
“Đó không phải thư tình con viết cho Dịch Khiêm!”
“Ừ, không phải là con viết thư tình cho Dịch Khiêm. Ngày đó ba ở phòng con thấy thư tình người khác viết cho Dịch Khiêm, ba hiểu lầm, chuyện này xác thực là lỗi của ba, không có ngay lập tức phân rõ, oan uổng con, ba nghiêm túc xin lỗi con.”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, đối với lời xin lỗi thản nhiên của ba cô rất hài lòng.
“Còn nữa?”
“Còn cái gì?”
“Ông nội nói, ba không thể chỉ xin lỗi, ba còn phải tự hỏi lại mình, sau này nếu như lại xảy ra loại chuyện này thì ba phải làm gì.”
“Nếu như lại xảy ra loại chuyện này, ba nhất định sẽ ngay lập tức tin tưởng con.”
“Không được?”
Hoắc Tùy Thành nhìn cô cố ý tỏ vẻ hưng sư vấn tội, bất đắc dĩ cười nói: “Vậy con muốn ba làm thế nào?”
Chỉ chờ câu này của ba.
Hoắc Tiểu Tiểu xụ mặt, “Trước đó con làm sai, ba phạt con viết một ngàn chữ kiểm điểm, bây giờ ba cũng làm sai, phải...”
Cô dựng thẳng lên hai ngón tay, vừa định nói hai ngàn chữ kiểm điểm, hai mắt Hoắc Tùy Thành nhắm lại, từ trong cổ họng phát ra một âm thanh: “Hửm?”
Hoắc Tiểu Tiểu đảo mắt rút ngón giữa xuống, dựng thẳng ngón trỏ, “Phải viết một ngàn chữ kiểm điểm, ba không thể bởi vì mình là trưởng bối, đã làm sai liền nhẹ nhàng buông xuống, ba cảm thấy thế nào ạ?”
“...”
“Đương nhiên, nếu như ba không muốn viết, con sẽ không miễn cưỡng ba, con biết người lớn đều như vậy, người khác phạm lỗi thì phạt nghiêm túc phê bình viết kiểm điểm, mình
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.