Chương trước
Chương sau
"Tiểu bảo bối, còn nhớ anh hay không?"
Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn lên.
Người đàn ông đem cô ôm vào trong ngực chính là Lục Bạc Dương, trước kia gặp tại hội sở Ung Phúc.
"Anh."
"Thật ngoan, còn nhớ rõ anh."
Thanh âm mẹ của Sâm Sâm không quá tự tin vang lên, "Lục tiên sinh, nó... Là con gái của anh sao?"
Lục Bạc Dương cười, "Không không không, tôi sao lại có đứa con gái lớn như vậy." Hắn quay đầu cất giọng nói: "Hoắc Nhị, con gái nhà ai đây?"
Hoắc Tùy Thành ở trong đám người bưng ly rượu đi tới, mắt nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, lại nhìn mấy người trước mặt, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo vang lên: "Nhà tôi, thế nào?"
"Hoắc tiên sinh... Đây là con gái của ngài?"
"Có việc?"
Mẹ của Sâm Sâm hiển nhiên có chỗ cố kỵ.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Động tĩnh quá lớn làm Dịch lão tiên sinh chú ý, cách đám người quan sát.
Dịch Dương trấn an Dịch lão tiên sinh, "Ông nội, con đi xem một chút."
Dịch Dương cùng Hứa Tân Di đi tới, nhìn xem mấy người, cười nói: "Đây là thế nào vậy?"
Mẹ Sâm Sâm sờ khuôn mặt nhỏ của con trai, nói: "Thực ra cũng không phải chuyện gì lớn, vừa rồi tôi nhìn mặt của Sâm Sâm bị người ta véo đến đỏ ửng, tưởng là nó bị bắt nạt, hỏi một chút, thì ra là con gái của Hoắc tiên sinh véo."
Hứa Tân Di nửa ngồi xổm xuống, nhìn Sâm Sâm một chút, "Sâm Sâm, con nói cho dì, là Tiểu Tiểu véo má sao?"
Sâm Sâm gật đầu.
Những đứa trẻ từng bị Hoắc Tiểu Tiểu véo qua, cùng nhau đứng ở đó, từng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Các con... Cũng là bị Tiểu Tiểu véo?"
Mấy người cùng nhau gật đầu.
Dịch Khiêm khoan thai tới chậm cũng bưng một khuôn mặt đỏ đi tới.
"Dịch Khiêm, mặt của con là chuyện gì xảy ra? Sao lại đỏ lên?"
Dịch Khiêm nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu, "Cậu ta véo."
Nằm ở trong ngực Hoắc Tùy Thành, Hoắc Tiểu Tiểu lập tức thu hoạch không ít con mắt hướng về phía cô.
"..." Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.
Đúng là cô đã bắt nạt mấy đứa trẻ, cũng không muốn chạy.
Lục Bạc Dương há miệng cười, "A... trong mấy đứa con nít này Tiểu Tiểu nhỏ nhất, các con là nam tử hán còn có thể bị Tiểu Tiểu bắt nạt, xấu hổ hay không?"
Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc Tiểu Tiểu ôm cổ Lục Bạc Dương, rõ ràng muốn trốn tránh vấn đề, đem người ôm lấy.
Tính cách của Hoắc Tiểu Tiểu thế nào hắn hiểu rõ, đúng là có can đảm làm ra loại chuyện này.
"Trẻ con ầm ĩ rất bình thường, người lớn chúng ta cũng đừng có tính toán chi li."
Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào vai Hoắc Tùy Thành, nghe hắn nói vậy, liền quay đầu nói: "Là nhóm bọn hắn muốn để cho con véo, không phải con cố ý bắt nạt bọn họ."
"Để con véo?"
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, "Không tin ba hỏi Dịch Khiêm."
"Dịch Khiêm, có phải thế này không?"
"Không phải!" Bé trai Sâm Sâm nói: "Là nó bắt nạt Dịch Khiêm trước, sau đó chúng con mới cho nó véo má."
Ngắt đầu bỏ đuôi lại để giữa, nhưng nói như vậy cũng không sai.
"Tĩnh Tĩnh, có phải thế này không?"
Bé trai tên Tĩnh Tĩnh gật đầu.
Hứa Tân Di thấy tội danh Hoắc Tiểu Tiểu bắt nạt người gần như sắp chứng thực, vội vàng nói: "Trong phòng có mấy người hầu, tôi hỏi nhóm các cô ấy một chút liền biết là chuyện gì đã xảy ra."
Không bao lâu sau, người hầu bị tìm đến, các cô cũng không rõ ràng lắm mấy đứa trẻ cụ thể xảy ra chuyện gì, nói cái gì, chỉ thấy Hoắc Tiểu Tiểu thay phiên véo má mấy đứa trẻ.
Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào vai Hoắc Tùy Thành, nói, "Thứ nhất, bọn họ là tự nguyện để cho con véo, thứ hai, con không có bắt nạt bọn họ, ngược lại là bọn họ không cho con đi, bắt nạt con."
Hoắc Tùy Thành giương mắt, "Các vị, thật không có ý gì, tuổi vẫn còn nhỏ, lần thứ nhất mang nó ra ngoài tham gia yến hội, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với nhiều bạn nhỏ như vậy, con gái của tôi vừa rồi cũng nói nó chưa từng bắt nạt những bạn khác, vậy khẳng định là không có, tôi tin tưởng con bé."
"Tĩnh Tĩnh, là thế này phải không?"
Bé trai tên là Tĩnh Tĩnh gật đầu.
Sâm Sâm cũng gật đầu.
Như vậy, ngược lại là phụ huynh của mấy đứa trẻ không có ý tứ.
"Thật sự xin lỗi Hoắc tiên sinh, là chúng tôi quá nóng vội, trách lầm Hoắc tiểu thư."
Mấy đứa trẻ chơi đùa mà thôi, cũng không tính là việc gì lớn, huống chi nó còn là con gái Hoắc Tùy Thành, tự nhiên sẽ không hung hăng càn quấy.
Thấy một màn này, Hoắc Tiểu Tiểu nặng nề thở dài.
Quả nhiên, chuyện khi dễ người này, cô có lẽ là di truyền gen của ba.
Đúng thật là hạ bút thành văn.
Hoắc Tùy Thành không đợi yến hội kết thúc, lấy cớ có việc sớm rồi rời đi.
Trên đường về nhà, Hoắc Tiểu Tiểu nhịn không được hỏi Hoắc Tùy Thành, "Ba ơi, ba không hỏi con sao?"
"Hỏi con cái gì?"
"Con bắt nạt người ta."
Hoắc Tùy Thành nhìn cô một cái, giọng điệu không để ý lắm, "Bắt nạt thì bắt nạt, con là trẻ con, không quan hệ."
"..." Dạy đứa trẻ như thế có thật sự được không?
Bắt nạt người ta, không hỏi nguyên nhân, cũng không mắng mỏ, không sợ bị dạy hư sao?
May mắn là cô, đổi lại nếu là những đứa trẻ khác, không chừng lớn lên sẽ làm chuyện ngang ngược càn rỡ.
Hoắc Tùy Thành và Hoắc Tiểu Tiểu vừa đến Hoắc Công quán, yến hội ở nhà cũ Dịch gia cũng hạ màn kết thúc.
Dịch Dương và Hứa Tân Di tiễn khách xong, dù bận vẫn ung dung hỏi Dịch Khiêm chuyện trong phòng đêm nay.
"Khiêm Khiêm, nói cho mẹ, buổi tối hôm nay đến cùng là chuyện gì xảy ra? Vì sao Tiểu Tiểu lại bắt nạt nhóm người các con?"
Dịch Khiêm nghĩ nghĩ, nói: "Con đang chơi khối rubic, cậu ấy biết chơi, con muốn cậu ấy chỉ con, cậu ta nói, nói muốn véo má của con, sẽ chỉ cho con, con liền để cậu ấy véo."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó con không có học được, cậu ấy lại chỉ một lần, thế nhưng con vẫn chưa học được, sau đó, con không muốn để cho cậu ấy đi, muốn cậu ấy tiếp tục chỉ con, cậu ấy không chịu, chúng con liền không cho cậu ấy đi."
"Vậy sau đó nữa thì sao?"
"Sau đó, cậu ấy đồng ý dạy con, nhưng mà, muốn véo mặt của bọn con, cho nên liền đỏ lên."
Hứa Tân Di bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là dạng này.
"Nói như vậy, Hoắc Tiểu Tiểu không có bắt nạt nhóm người các con?"
Dịch Khiêm lắc đầu.
"Vậy sao vừa rồi con không nói?"
"Vì không có hỏi con."
"Thế nhưng các con ngày hôm nay đã hiểu lầm em ấy, con biết hay không?"
Dịch Khiêm sững sờ.
"Giống như lần trước ba ba hiểu lầm con lén lút mang trứng gà ném đi."
"Con không có lén lút mang trứng gà ném đi!" Hai chuyện một chỗ, Dịch Khiêm tựa hồ rõ ràng, "Vậy... Vậy làm sao bây giờ?"
"Lần trước ba hiểu lầm con, ba làm sao?"
Dịch Khiêm mắt nhìn Dịch Dương, "Ba nói xin lỗi con."
"Còn nữa?"
"Mua quà cho con."
"Cho nên?"
"Cho nên con cũng phải mua quà và xin lỗi Hoắc Tiểu Tiểu."
"Không sai! Nam tử hán biết sai liền sửa, huống chi Tiểu Tiểu nhỏ hơn con, là em gái, con là anh trai phải biết chiếu cố em ấy. Như vậy đi, sau sinh nhật thái gia gia, hai ngày nữa chính là sinh nhật của con, đến lúc đó chúng ta mời Tiểu Tiểu tham dự sinh nhật của con, con đem quà tự mình đưa cho em ấy, hướng em ấy nói xin lỗi, có được hay không?"
Ánh mắt Dịch Khiêm bất an nhìn Hứa Tân Di, "Cậu ấy... Sẽ còn tới sao?"
"Con tự mình gọi điện thoại cho em ấy, mời em ấy hai ngày nữa tới tham gia sinh nhật của mình, liền biết em ấy có tới hay không."
Dịch Khiêm nhẹ gật đầu.
Dịch Dương gọi điện thoại cho Hoắc gia.
Điện thoại được kết nối, Dịch Khiêm lấy hết dũng khí, nói: "Chào bác, cháu tìm Hoắc Tiểu Tiểu."
Đầu dây bên kia nghe được thanh âm cười một tiếng, hiền lành chậm rãi hỏi cậu: "Tìm Tiểu Tiểu? Cháu là vị nào?"
"Cháu là Dịch Khiêm."
"Thì ra cháu chính là bạn nhỏ Dịch gia sao? Cháu chờ một chút, Tiểu Tiểu lập tức tới đây."
"Dạ, cháu không vội." Dịch Khiêm ngồi ở trên ghế sa lon, sau lưng thẳng tắp, một cái tay nhỏ cầm ống nói, một cái tay khác lại vô ý thức siết chặt nệm lót ở ghế sô pha, hết sức chăm chú nghe động tĩnh truyền đến trong loa.
Cậu có chút khẩn trương.
Bởi vì cậu biết, tư vị bị người ta hiểu lầm không dễ chịu, lần đó cậu bị ba ba hiểu lầm, xuýt chút nữa đã khóc.
Hoắc Tiểu Tiểu nói không chừng cũng đang khóc.
"Alo?" Trong điện thoại truyền đến thanh âm mềm mại của Hoắc Tiểu Tiểu.
Dịch Khiêm mím môi một cái, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt đỏ ửng, cậu vội vã không nhịn nổi lớn tiếng nói: "Tôi... Tôi là Dịch Khiêm, hai ngày nữa sinh nhật của tôi, tôi muốn... Muốn mời cậu tới nhà của tôi chơi."
"À."
Dịch Khiêm không có lòng tin lắm, cậu thấp giọng hỏi: "Cậu... Cậu có đến không?"
"Tớ không biết."
Dịch Khiêm không khỏi có chút nhụt chí.
"Tôi... Tại ngày sinh nhật của tôi, tôi chờ cậu." Nói xong, cậu vội vàng muốn cúp điện thoại, nhưng vẫn là không nhịn được lại đem microphone thả ở bên tai, nói: "Cậu nhất định phải tới nha!"
Nói xong, đem điện thoại cúp máy.
"Em ấy đã đồng ý sao?"
Dịch Khiêm không quá chắc chắn, "Cậu ấy nói không biết."
"Không sao, khoảng cách sinh nhật con còn mấy ngày, hai ngày này con đi chọn một món quà, tại ngày sinh nhật đưa cho em ấy."
"Dạ!" Dịch Khiêm trịnh trọng gật đầu.
Cậu tại căn cứ bí mật của mình, nhịn đau chọn một bộ mô hình ô tô, là cái cậu thích nhất.
Cậu muốn đem mô hình ô tô này đưa cho Hoắc Tiểu Tiểu, còn muốn nói với cô câu thật xin lỗi.
Nhưng cho đến khi sinh nhật cậu, toàn bộ nhà cũ bố trí khinh khí cầu, dải lụa, cực kỳ náo nhiệt, có không ít tiểu đồng bọn đến nhà chúc mừng sinh nhật cậu.
Cậu đứng tại cửa ra vào, cầm quà mà mình đã tỉ mỉ chọn lựa đợi đã lâu, cho đến khi thổi nến, cầu nguyện, cắt bánh kem, Hoắc Tiểu Tiểu cũng không có tới.
Đêm hôm đó, cậu đem quà đặt ở đầu giường, trịnh trọng nói: "Hoắc Tiểu Tiểu, thật xin lỗi."
Cậu sẽ vĩnh viễn nhớ, mình thiếu Hoắc Tiểu Tiểu một món quà và một câu xin lỗi, nếu lần sau được gặp lại cô, cậu nhất định sẽ nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.