"Tiểu bảo bối, còn nhớ anh hay không?"
Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn lên.
Người đàn ông đem cô ôm vào trong ngực chính là Lục Bạc Dương, trước kia gặp tại hội sở Ung Phúc.
"Anh."
"Thật ngoan, còn nhớ rõ anh."
Thanh âm mẹ của Sâm Sâm không quá tự tin vang lên, "Lục tiên sinh, nó... Là con gái của anh sao?"
Lục Bạc Dương cười, "Không không không, tôi sao lại có đứa con gái lớn như vậy." Hắn quay đầu cất giọng nói: "Hoắc Nhị, con gái nhà ai đây?"
Hoắc Tùy Thành ở trong đám người bưng ly rượu đi tới, mắt nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, lại nhìn mấy người trước mặt, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo vang lên: "Nhà tôi, thế nào?"
"Hoắc tiên sinh... Đây là con gái của ngài?"
"Có việc?"
Mẹ của Sâm Sâm hiển nhiên có chỗ cố kỵ.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Động tĩnh quá lớn làm Dịch lão tiên sinh chú ý, cách đám người quan sát.
Dịch Dương trấn an Dịch lão tiên sinh, "Ông nội, con đi xem một chút."
Dịch Dương cùng Hứa Tân Di đi tới, nhìn xem mấy người, cười nói: "Đây là thế nào vậy?"
Mẹ Sâm Sâm sờ khuôn mặt nhỏ của con trai, nói: "Thực ra cũng không phải chuyện gì lớn, vừa rồi tôi nhìn mặt của Sâm Sâm bị người ta véo đến đỏ ửng, tưởng là nó bị bắt nạt, hỏi một chút, thì ra là con gái của Hoắc tiên sinh véo."
Hứa Tân Di nửa ngồi xổm xuống, nhìn Sâm Sâm một chút, "Sâm Sâm, con nói cho dì, là Tiểu Tiểu véo má sao?"
Sâm Sâm gật đầu.
Những đứa trẻ từng bị Hoắc Tiểu Tiểu véo qua, cùng nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-baba-phan-dien-lam-nguoi/929484/chuong-23-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.