Biên tập – Đặng Trà My
Trì Yên không cố dậy nữa… nhưng chân hơi khép chặt lại thêm chút.
Tay Khương Dịch đã rời khỏi eo cô, rũ mắt đẩy không khí trong ống xi lanh ra.
Trì Yên tựa gối nhìn, vừa hay trông thấy khóe môi anh hơi động đậy, sau đó lặng lẽ thở ra mất chữ: “Tự cởi đi.”
Khương Dịch bình tĩnh quá rồi, so ra thì có vẻ như cách nghĩ vừa rồi của Trì Yên lại hèn mọn bỉ ổi quá.
Đẩy không khí chỉ cần mấy giây, lúc Khương Dịch ngẩng đầu lên, Trì Yên vẫn chưa có hành động gì, cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ, vì giãy dụa hơi mạnh nên vạt áo trượt lên tận đùi, cặp chân dài bên dưới lộ ra ngoài, vừa thon lại vừa thẳng.
Hơi thở của Khương Dịch dễ dàng loạn nhịp.
Trì Yên thấy anh nhìn qua chỗ khác, khẽ cau mày, nhắm mắt lại, như thể vì cô mà hết cả kiên nhẫn, cô cũng không dám lằng nhằng nữa, kéo vạt áo lên, vùi mặt vào gối, động thời giật quần lót xuống một nửa.
Cảm giác đối với Khương Dịch và bác sĩ là hai loại hoàn toàn khác nhau.
Mặt Trì Yên đỏ tới tận mang tai, hít thở cũng mang theo hơi nóng, đến nỗi khiến cả mũi cũng như một cục than nóng bỏng người.
Thậm chí cô còn cảm nhận được rõ sự buốt lạnh do rượu cồn xát lên da, khiến cô còn chưa kịp phản ứng gì thì mông đã tê rần, cô không nén nổi một tiếng hừ rầu rĩ, tay đang nắm ga trải giường cũng chặt lại.
Đợi tiêm xong, Trì Yên lập tức kéo quần áo lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-yeu/129007/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.