Biên tập – Đặng Trà My
Nghe ý cô thế này, có phải là anh nên gọi cô một tiếng “Cô Trì” không?
“Trì Yên,” Khương Dịch khẽ cong môi, vì đuôi mắt khẽ cong lên nên nhìn qua có vẻ tươi tắn hơn. Anh hỏi: “Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
Trì Yên hơi sửng sốt, sau đó suy nghĩ vấn đề này bằng tốc độ tên lửa để nhanh chóng có đáp án.
Tám năm.
Lúc cô mười sáu tuổi đã quen Khương Dịch rồi.
Tính ra thì đến bây giờ vừa tròn tám năm rồi.
Lúc bé Trì Yên sống với cậu, ông ấy là cảnh sát, một lần nọ phải đi công tác khá lâu, vì lo cho cô nên tạm thời gửi cô sống ở nhà họ Khương mấy ngày.
Nhà họ Khương giàu có đông người, trong nhà đông con nên có thêm một con kiến cũng chả khác gì nhau, ba Khương là người quen cũ của cậu nên Trì Yên vào nhà họ Khương rất thuận lợi.
Lúc bấy giờ Khương Dịch đang học đại học, là sinh viên tài năng của học viện y học, phải thường phẫu thuật thí nghiệm mấy con vật nhỏ trong phòng thí nghiệm.
Trì Yên nhớ rất rõ, lần đầu tiên cô trông thấy Khương Dịch chính là ở trong phòng thí nghiệm, lúc đó anh mới lớn, vẻ niên thiếu khác biệt chỉ có ở anh, cộng thêm vẻ lịch lãm nhưng lại lạnh lùng không có ở những người bạn khác.
Một đám con gái xúm xít ngoài cửa phòng thí nghiệm, vốn Trì Yên muốn đứng ngoài chờ nhưng kết quả lại bị chen lấn vào.
Lần đầu tiên Khương Dịch ngẩng đầu nhìn cô.
Anh đeo khẩu trang che kín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-yeu/129006/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.