Thần sắc Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên lạnh lùng:
- Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi hay sao?
Tương Ngọc cúi đầu khóc lóc nói:
- Tương Ngọc biết công tử nhất định là một cao nhân, hãy cho Tương Ngọc chết một cách thống khoái, những hạ nhân như chúng ta sống qua ngày không có gì hay ho, muốn khoái hoạt một chút cũng phải lén lén lút lút, nếu như là chủ tử không ban ân, cả đời chỉ có thể sống cô độc như vậy đến khi chết đi, không bằng chết sớm một chút cũng tốt."
Lâm Khiếu Đường đâu nhẹ lòng tin tưởng cái bộ dạng này, cười cười, tay khẽ nhúc nhích, tức thì một cái bình nhỏ xuất hiện trên tay, từ trong cái bình nhỏ ra một ít dịch thể, trên mặt đất lập tức xuất hiện một lỗ nhỏ.
- Đem loại dịch thể này pha loãng, sau đó bôi lên mặt nhất định sẽ rất thú vị, nếu như ngươi nhất định không đưa ta đi, ta không chỉ không giết ngươi, còn có thể cho ngươi thuốc giải độc, bất quá chỉ lưu lại trên mặt ngươi một chút dịch thể này, tiếp tục thêm vào đao.
Lâm Khiếu Đường nảy sinh ác độc uy hiếp nói, trong lòng cũng không có cách gì khác, nếu như chiêu này vẫn không có tác dụng gì, thực sự hết cách rồi, chỉ có thể thả nữ tử này ra, nếu như bảo hắn đi làm loại chuyện độc ác đó, Lâm Khiếu Đường tuyệt đối không làm được.
Thân thể mềm mại của Tương Ngọc khẽ động, sóng mắt di chuyển, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu như công tử chỉ muốn nhìn thấy nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-y/1398131/chuong-145.html