Thượng Chi Đào điều chỉnh cảm xúc của mình, lần đầu tiên gõ cửa phòng Tôn Viễn Chứ, cô muốn gặp mặt nói một tiếng cảm ơn với anh ấy.
Tôn Viễn Chứ đang xem phim Mỹ, Thượng Chi Đào thấy phòng anh chất đầy sách vở. Dường như anh không để tâm đến ngày lễ này, vẫn ung dung tự tại như mọi khi.
“Oa.” Thượng Chi Đào đứng ngoài cửa thò đầu vào trong phòng, “Anh có nhiều sách thế!”
“Tại vì không có sở thích gì đặc biệt.” Tôn Viễn Chứ hơi ngại ngùng, “Sao em không ra ngoài chơi? Tôn Vũ đâu rồi?”
“Hôm nay công ty của chị ấy tổ chức buổi giao lưu, thấy bảo là kéo dài đến nửa đêm cơ. Trương Lôi đi công tác vẫn chưa về sao ạ?”
“Vẫn chưa về.”
Bỗng nhiên hai người đều không biết nói gì nữa, xung quanh trở nên yên tĩnh. Tôn Viễn Chứ để ý thấy Thượng Chi Đào đã nhìn đống sách vở trong phòng anh mấy lần, thế là hỏi cô: “Em muốn vào xem có muốn đọc cuốn nào không?”
“Có được không ạ?”
“Được.”
Thượng Chi Đào chưa từng ngắm nghía phòng ngủ của Loan Niệm kỹ càng, cô luôn cảm thấy phòng ngủ của Loan Niệm cách cô rất xa, vậy mà cô lại quan sát thật kỹ đống sách trong phòng ngủ của Tôn Viễn Chứ. Đây là lần đầu tiên Thượng Chi Đào biết một người yêu sách sẽ như thế nào, ngoài sách ra, Tôn Viễn Chứ không còn món đồ nào khác. Anh giống như một thầy đồ, dù thế sự có đổi dời, anh cũng chỉ cần một bàn sách tĩnh lặng là đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-xuan-tuoi-sang/2868911/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.