Loan Niệm cảm thấy mình không quá hiểu phụ nữ, có thể là do mấy năm nay anh tiếp xúc với phụ nữ quá ít. Lúc Thượng Chi Đào gọi cuộc điện thoại kia, giọng cô nghe có vẻ chân thành là thế, vậy mà bây giờ anh lại cảm thấy sự chân thành khi ấy chỉ là ảo giác mà thôi.
Chết tiệt.
Thượng Chi Đào đúng là biết chọc tức người khác, làm anh tức đến mức không ngủ được.
Hôm sau đi làm sắc mặt anh vẫn còn rất kém, bắt gặp Thượng Chi Đào ở chỗ thang máy, cô vẫn chào hỏi anh như trước đây, còn anh thì làm như không nhìn thấy. Cả hai vào trong thang máy, không ai nói câu nào. Thượng Chi Đào không còn muốn đấu với anh, chỉ là chiếc dằm trong tim cô vẫn mắc trong da thịt, chốc chốc lại nhói đau, cô không ngó ngàng đến nó.
Trên người Loan Niệm tỏa ra mùi nước hoa nam thoang thoảng, Thượng Chi Đào đoán hôm nay anh phải đi gặp khách hàng. Anh giữ phép lịch sự nghiêm ngặt, không thích bản thân không đủ chỉn chu khi gặp người khác. Lúc ra khỏi thang máy thì gặp ngay cô lao công đang lau sàn, Thượng Chi Đào trượt chân ngả người ra sau, Loan Niệm đỡ tay sau lưng cô, kéo cô đứng thẳng dậy, “Chủ động ôm ấp à?”
“Sàn trơn.”
“Sàn trơn sao tôi không ngã?”
“...”
Thượng Chi Đào bị anh nói cho cứng họng, nhưng cô không cãi lại, ngậm bồ hòn làm ngọt. Ngoài mặt thì có vẻ hai người chẳng có phản ứng gì, nhưng trong lòng mỗi người như có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-xuan-tuoi-sang/2868830/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.