Lumi thức cả đêm trong bệnh viện, sáng hôm sau buồn ngủ rũ cả người, đi đường lảo đảo như say. Dì giúp việc đến thay ca để cô về nhà, cô về đến cửa khu chung cư là nhìn thấy Trương Kình bị cô đánh bầm dập mặt mũi. Trương Kình chặn cô lại, “Hôm trước anh uống say.”
“Cút đi!” Lumi bỏ lại một câu: “Mẹ nó anh thử đụng vào tôi một cái nữa xem? Đánh chết anh bây giờ! Anh không xem lại cái nết của mình đi!”
“Em cứ mắng đi, mắng xong chúng ta nói chuyện tử tế. Mẹ nó ai chả có lúc làm xằng làm bậy, sau này anh không uống rượu nữa đâu.”
“Anh mà uống rượu á? Có mà nước đái mèo thì có!” Lumi hất phăng tay anh ta ra, “Đừng có chạm vào tôi! Mẹ nó, sau này tôi gặp anh lần nào là đánh anh lần đó, anh có tin không?” Lumi quay đầu đi tìm vũ khí, tìm được một cây gậy cho trẻ con chơi không biết ai vứt đó, giơ tay định vụt vào người Trương Kình, anh ta nhảy sang chỗ khác tránh được, “Cô bị điên à Lư Mễ? Cô suốt ngày như ăn phải thuốc súng, ngoài tôi ra thì mẹ nó còn ai thích nổi cô!”
“Tôi bắt anh thích à? Anh cút đi cho tôi!”
Lumi về nhà, đóng gói tất cả đồ đạc mà Trương Kình để ở nhà cô, mang xuống dưới ném cho Trương Kình, nói với anh ta: “Đồ của tôi ở chỗ anh anh cứ ném luôn đi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, tôi mắc ói!”
Tính tình Lumi thực sự rất mạnh mẽ, chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-xuan-tuoi-sang/2868829/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.