Từ nhỏ Loan Niệm đã là một đứa trẻ “hư đốn”.
Hễ có ai chọc giận anh, anh sẽ thể hiện sự công kích mạnh mẽ. Trẻ con đánh nhau thường là cậu đẩy tôi một cái, tôi đẩy cậu một cái, có vẻ rất vô hại. Còn anh thì khác, anh mà đánh nhau là phải đè nghiến đối phương xuống đất, ra sức đánh vào đầu người ta.
Ở phố huyện nhỏ Giang Nam, Loan Niệm mới năm sáu tuổi đã bị gán cho tiếng xấu. Bố mẹ dạy dỗ con cái xong sẽ nói thêm một câu: “Tránh xa Loan Niệm ra” hoặc “Đừng chọc Loan Niệm”.
Là một đứa trẻ không thể bắt nạt nên Loan Niệm thường xuyên lủi thủi một mình. Nhưng anh chẳng hề bận tâm, một thân một mình cũng tốt, anh không thích chơi với mấy đứa trẻ kia. Anh cảm thấy cái đám đó hở một tí là quấy khóc vô cùng kỳ quặc.
Chuyện anh thích nhất là ở lỳ trong phòng sách của ông nội.
Ông nội biết vẽ tranh, hồi còn trẻ đã theo học họa sĩ nổi tiếng. Thấy Loan Niệm thích nên ông cũng dạy anh vẽ tranh. Từ nhỏ Loan Niệm đã có kiên nhẫn ngồi một chỗ, có khi ngồi một mạch hết nửa ngày. Tất cả mọi người đều bảo anh kỳ lạ, dù hiếu chiến là thế nhưng vẫn có kiên nhẫn ngồi im một chỗ.
Từ bé Loan Niệm đã ít thể hiện cảm xúc của mình. Anh không thể hiểu được vì sao mấy người kia lại có thứ tình cảm mãnh liệt như vậy. Đôi khi đi trên phố, nhìn thấy có người ngồi khóc thảm thiết ở bên đường vì chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-xuan-tuoi-sang/2868694/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.