Giẫm bước chân vui vẻ, khe khẽ hát điệu hát dân gian, Tiếu Trác từcông ty trở về lúc này giống như học sinh đạt điểm 10. Anh họ quả nhiênkhông hổ là giáo sư về quản lí doanh nghiệp, không tới vài ngày đã bướcvào tính trạng giải quyết gọn gàng việc công ty! Lại thêm sự trợ giúpcủa Tần Như bên Đài Loan, tiền đồ của Roland-Andy nhất định sẽ sáng sủa!
Có điều khi nhìn thấy Mercedes- Benz trước cửa Lãnh trạch, nụ cười trên khóe miệng tắt ngúm —— Lãnh Vũ Hiên đã về rồi.
“Sao mà nhanh thế, không phải là ngày kia ư?” Hít hơi thật sau, côđiều chỉnh lại tâm trạng, mang theo nụ cười vui vẻ bước vào Lãnh trạch,“Vũ Hiên! Vũ Hiên! Anh về rồi! Em rất nhớ anh!”
“Nói gì vậy, cưng! Em chẳng phải luôn ở bên anh sao?” Lãnh Vũ Hiêntoàn thân đầy mùi rượu, ôm chặt Tiếu Trác chạy tới bên cạnh, “Có phảilại nhớ anh rồi, Gia Hân!”
“Vũ Hiên, em là Tiếu Trác!” Cô giật tay hư của Lãnh Vũ Hiên ra, trong mắt ngập sự đau khổ, “Mấy ngày này, anh đều ở cùng với “Gia Hân” đóhả?”
“Phu nhân, cô đừng để ý thiếu gia!” Bà Lưu cầm khăn ướt lập tức từphòng vệ sinh đi ra, “Cậu ấy say rồi.” Bà Lưu hết sức an ủi cô, “Cậu ấyvừa về, không thể thiếu được bữa tiệc chiêu đãi…”
“Cháu biết rồi.” Cô tủi thân cụp mí mắt xuống, “Cháu đi pha trà giải rượu.”
“Ôi, đứa trẻ đáng thương.” Nhìn dáng Tiếu Trác chạy vào nhà bếp, bà Lưu không nén được lại thấy đau lòng.
“Chuông……”
Bà Lưu đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp chạy ra phòng khách nhấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tranh-den-cung-cho-tinh-yeu/111682/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.