“Phu nhân, cô về rồi!” bà Lưu đã đứng ở cửa nhà đợi rất lâu rồi, vừanhìn thấy Tiếu Trác từ xa tới liền vội vàng ra đón, quan tâm hỏi han:
“Ra ngoài sao không gọi tài xế? Đi rất lâu rồi đấy! Mệt lắm chứ?”
“Không có, cháu ngồi taxi.” Tiêu Trác từ công ty trở về cười, ôm lấycánh tay bà Lưu vào nhà, “Bình rượu thuốc này tặng bác. Tay bác hôm quakhông phải bị trẹo ư, nghe người ta nói loại rựơu này rất có công hiệu!” Tiếu Trác lấy rượu thuốc từ trong túi xách ra đặt vào tay bà Lưu.
“Phu nhân, cô đặc biệt đi Cửu Long để mua giúp tôi bình rượu thuốcnày ư!” Bà Lưu cảm động nhận bình rượu thuốc của cửa hiệu lâu đời, vẻmặt vô cùng phức tạp.
“Chỉ là ngang qua thôi ạ!” Tiếu Trác xua xua tay, lập tức nhìn thấyvẻ ngập ngừng định nói lại thôi của bà Lưu, “Sao vậy, bác Lưu? Xảy rachuyện gì rồi?”
“Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là tiểu thiếu gia mấy ngày ở studiokhông về … ngoài ra…. Đại thiếu gia gọi điện về nói cậu ấy còn phải ởnước ngoài thêm 1 tuần nữa. Phu nhân, cô đừng để ý, đại thiếu gia cũngvì bận việc mới. ….” Bà Lưu thấy sắc mặt Tiếu Trác u ám, vội vàng khuyên nhủ.
“Vâng ạ, Vũ Hiên rất bận rộn công việc…” Cô dường như đang tự an ủibản thân, nhắc lại lời bà Lưu, ngữ khí tràn ngập thê lương không giấunổi, “bác Lưu, cháu mệt rồi, cháu về phòng trước. Bữa tối không cần gọicháu.” Cụp mi mắt xuống, cô lặng lẽ bước lên cầu thang.
“Ôi, thiếu gia, cậu đúng là tạo nghiệp chướng!” Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tranh-den-cung-cho-tinh-yeu/111681/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.