Khi Tiếu Trác hát khẽ điệu hát dân gian bước vào khách sạn, nhìn thấy lái xe Lãnh gia đã đợi rất lâu ở phòng khách, tâm trạng vui vẻ mớinghiêm túc hơn, bản thân sớm đã quên việc Lãnh Vũ Hiên cho xe đến đón cô rồi.
“Có phải do lớn tuổi mà trí nhớ chú không được tốt, chú Trần? Đi từtrưa mà chiều mới đưa người về!” Lãnh Vũ Hiên vắt chéo hai chân ngồitrên ghết sô fa phòng khách, lạnh lùng nhìn cô vợ gương mặt lo lắng vàngười tài xế lặng lẽ ít nói.
“Xin lỗi, thiếu gia.” Chú Trần cứng nhắc nhận lỗi, không mảy may có ý biện minh.
“Không, đây đều là lỗi của em!” Tiếu Trác vội vàng giải thích, tuychú Trần kiệm lời ít nói, nhưng Tiếu Trác biết ông tốt với mình. Hơn nữa hôm nay vốn dĩ đúng là lỗi của cô, “Em vẫn không tìm thấy chiếc nhẫn,nên về muộn, anh đừng……”
“Tôi đang nói không có chỗ cho cô chen miệng vào!” Lãnh Vũ Hiênkhông chút khách khi ngắt lời Tiếu Trác, “Đi chuẩn bị xe, tôi phải đitới chỗ Cố tiểu thư.”
”Vũ Hiên!” Tiếu Trác vội vàng kéo áo chồng mới cưới, vẻ mặt cầu xinvà lúng túng nói: “Chúng ta đã kết hôn rồi, anh có thể đừng đi tìm Cố Lệ Na không?”
“Xem ra cô biết không ít việc của tôi!” Thấy vẻ mặt đau khổ của TiếuTrác, Lãnh Vũ Hiên cười u ám, “vậy cô càng nên hiểu tôi vì sao mà cướicô!” Tàn nhẫn gạt tay Tiếu Trác, Lãnh Vũ Hiên chui vào trong xe nghênhngang phóng đi trước tiếng khóc thút thít của cô vợ mới cưới.
“Phu nhân, cô đừng buồn.” Bà quản gia Lưu thông cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tranh-den-cung-cho-tinh-yeu/111674/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.