“Ồ ——” Nhìn xe Lãnh Vũ Hiên lái ra đường cái, Tiếu Trác ngừng ngayhành động điên cuồng tìm kiếm, ngồi trên thảm cỏ thở phào một tiếng.Đúng là tên phá gia chi tử! Có bao nhiêu người đến bột mì còn chưa từngăn qua, hắn vứt kim cương đắt giá như vứt hòn đá, Lãnh Thị đúng là giamôn bất hạnh!
“Ở đâu đây?” ngồi một chút, Tiếu Trác tiếp tục kiên trì hành động tìmkiếm. Chuyện đùa, thứ tên khốn đó vứt đi lại là bạch kim và kim cương,làm gì có chuyện không nhặt. “ha, cuối cùng mình cũng tìm thấy rồi!”
Hát khẽ bài ca dao Ireland bà trẻ dạy, Tiếu Trác vui vẻ bước vào cửahàng đá quý nổi tiếng, ai ngờ vừa bước vào cửa liền bị hắt kem chocolate đầy người. Không quan tâm bộ đồ màu xanh bị hỏng bởi nước, Tiếu Trácvội vàng trượt xuống ôm “hung thủ nhỏ” ở dưới đất, “Ngoan, không khóc,không khóc…..”
“Oa… đau quá! Em đau quá! Em không làm, em không có làm …. oa…….” Bé đẹp trai toét miệng đầy răng sữa oa oa khóc không ngừng.
“Oa….. đau quá! Quần áo của chị đều bị hỏng rồi! Chị không có làm, chịkhông làm … oa…” Thấy cậu bé đẹp trai nước mắt không ngừng tuôn, TiếuTrác dứt khoát học hắn, cũng khóc.
Tức khắc, một lớn một bé cùng khóc ầm ĩ.
“Oa….. hì! Chị thật đáng xấu hổ, lớn thế mà còn khóc!” cậu bé đẹp traicuối cùng hết khóc lại cười, dùng tay mũm mĩm thịt lau nhẹ má hồng củaTiếu Trác.
“Hì! Em thật đáng xấu hổ, nam tử hán còn sợ đau!” Tiếu Trác cũng cười dùng ngón tay nhỏ lau nhẹ hai má quả táo của bé.
“Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tranh-den-cung-cho-tinh-yeu/111673/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.