“Chị đừng có nói láo!!”
Lục Y Y bình thản nhìn cô ta, cô hiện tại đang rất nóng giận đây!
Lục Doãn Tinh tiếp tục gào lên.
“Chị vốn chẳng biết gì cả, chị từ nhỏ đều được sống trong sự yêu thương đùm bọc của người khác thì làm sao hiểu được nỗi khổ của chúng tôi? Ba tôi ngày đêm làm lụng vất vả, mẹ tôi đến một cái áo mà rách rồi vẫn phải vá lại để mặc, chúng tôi chắt chiu từng đồng thì chị lại ăn sung mặc sướng!”
“Lục Y Y, chị có tư cách gì nói những lời như vậy?!”
Khuôn mặt Lục Doãn Tinh đầm đìa nước mắt, thấy cảnh ấy Lục Y Y bực bội đến bật cười, số tiền nợ chất như núi không có ngày trả lại của bọn họ với Lục gia đủ để họ ăn sung mặc sướng biết bao lần, vậy mà con ngốc này lại nói ra được những lời như thế sao?
“Vậy là do nhà cô vô đạo đức khổ cực quá, nên dẫn nhau về Lục gia ăn bám à?”
Lục Hạo nhìn cô cháu gái của mình với vẻ lạnh lùng, ông trước giờ luôn giữ một thái độ vô cùng nhã nhặn với họ, nhẫn nhịn đủ đường, nhưng gia đình Lục Kiên dường như chẳng biết điều.
“Lục Doãn Tinh, cô đúng là tuổi trẻ nhưng tài cao, một câu chuyện như thế cô cũng nói ra được sao?”
Sở Tử Phong ngồi một góc hơi bất ngờ nhìn Lục Hạo khi thấy ông cất tiếng, hắn ra hiệu cho ông im lặng rồi khẽ lắc đầu.
Khi Lục Hạo thở dài rồi đi ra ngoài, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-thuong-cua-han-chua-lanh-boi-em/2894720/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.