Sau đó Lục Y Y rốt cuộc hiểu tại sao bọn họ lại nói Sở Tử Phong là súc sinh.
Trâu già gặm cỏ non, mà con trâu già Sở Tử Phong lại chính là kiểu bên ngoài điềm tĩnh bên trong lưu manh vô độ.
Trần Hạ Mộc giáo huấn Sở Tử Phong một hồi, sau đó liền được Trương Bạch Hàn kéo xuống trấn an.
“Bà xã bình tĩnh, đừng để ảnh hưởng đến sức khoẻ”
Nói rồi Trương Bạch Hàn khẽ vuốt ve tóc cô ấy, ánh mắt yêu chiều hệt như lúc Sở Tử Phong nhìn cô.
Trần Hạ Mộc vẫn chưa nguôi giận, ngồi trong lòng Trương Bạch Hàn vẫn chỉ về phía Sở Tử Phong.
“Cậu… cậu quá đáng, con gái nhà người ta vẫn tuổi ăn tuổi lớn, cậu đã đóng dấu làm thịt rồi sao?”
Vành tai Sở Tử Phong lại không trong dự đoán mà đỏ lên, hắn hơi cúi đầu.
“Lúc đó quả thực là hơi mất kiềm chế”
Trần Hạ Mộc càng tức giận, không thể phát tiết đi đâu liền quay ra đấm Trương Bạch Hàn.
“Đám người các anh đều là lũ suy nghĩ bằng nửa thân dưới hay sao?!!”
Lục Y Y nhìn Trần Hạ Mộc, nhớ ra khi nói chuyện chị ấy thường xoa eo, cô liền hiểu ra vấn đề đành tủm tỉm cười.
Hoá ra cô không phải yếu ớt, đến người mạnh mẽ như chị Hạ Mộc còn bị hành đến thế kia.
Trương Bạch Hàn bất đắc dĩ quay sang mắng Sở Tử Phong, vì bảo toàn tính mạng hắn chỉ có thể lôi bạn mình ra làm bia đỡ đạn.
Ba người họ hai người mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-thuong-cua-han-chua-lanh-boi-em/2894558/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.