Phong Nhã Tụng cảm thấy cuộc sống của mình đã bước vào trạng thái yên bình.
Trên trường, cô theo sát tiến độ ôn thi đại học của giáo viên, trong giờ chăm chú nghe giảng, ngoài giờ nghiêm túc hoàn thành bài tập. Về đến nhà, mỗi đêm trước khi ngủ, cô đều trò chuyện với anh hơn mười phút.
Trong một thời gian, trước tiết tự học buổi tối cô sẽ tới căng tin ăn tối. Chỉ duy nhất một lần cô kiểm tra toán không tốt nên trốn lên cầu vượt gọi điện thoại tâm sự với anh.
Chu Quyền nói: “Em từng bảo Toán là môn em chắc chắn nhất mà.”
Phong Nhã Tụng: “Dạ, trước đây thành tích môn Toán của em đều rất tốt, cảm giác học Toán dễ hiểu hơn Vật lý nhiều.”
Chu Quyền: “Vậy thì chắc hẳn em rất rõ lần thi này không phản ánh hết được tất cả.” Anh lại hỏi: “Em có cần đưa bài thi cho tôi xem không?”
“Không cần ạ, em biết em bị hổng ở chỗ nào, chẳng qua…”
Phong Nhã Tụng cầm điện thoại, nhìn bồn cây trong khuôn viên trường. Trời thu càng ngày càng đậm, những cái cây đó không ngả vàng mà chỉ già đi.
Cô nhẹ nhàng hít vào một hơi: “Chẳng qua đôi khi em cảm thấy lúc nhỏ mình rất thông minh, càng lớn lại càng kém đi.”
Đầu dây bên kia, Chu Quyền khẽ “Ừm” một tiếng, nghe thấy cô tiếp tục tâm sự: “Vì học trong lớp chọn nên nhiều khi áp lực của em rất lớn. Đôi lúc nhìn thấy các bạn lớp khác không phải cắm đầu vào học mà chơi vô cùng sôi nổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tay/3456451/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.