Ý nghĩ hiện lên trong đầu, rốt cuộc Phong Nhã Tụng không thể bình tĩnh được nữa, càng nghĩ càng khôn kể.
Chiều hôm đó, cô đứng ở bãi đỗ xe, lấy hết can đảm hỏi anh có bằng lòng thử lại lần nữa không.
Anh đồng ý.
Có lẽ, không chỉ đơn giản là lời nói của cô đã khiến anh cảm động.
Phong Nhã Tụng nhớ hôm đó sau khi về phòng, anh tựa vào bàn uống nước. Lúc ấy, cô có cảm giác anh rất mệt mỏi.
Hình như đây không phải ảo giác.
Phải chăng tâm trạng anh rất tồi tệ, anh đã nỗ lực kiểm soát.
Phải chăng anh chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, anh đã không còn sức dứt khoát từ chối nữa.
Anh nói, thực tiễn chủ tớ dùng để giải tỏa áp lực. Ngày hôm đó, anh vẫn giữ được sự bình tĩnh, ra tay có kiểm soát, cẩn thận quan sát cảm xúc của cô, cuối cùng dỗ dành cô nín khóc.
Ngòi bút trong tay Phong Nhã Tụng dừng lại rất lâu, hơi thở của cô phả vào giấy, rất nhẹ rất khẽ, nhưng trong căn phòng yên tĩnh lại có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Cô cụp mắt, cảm giác anh dần trở nên chân thực. Anh cũng có nhược điểm, có tình cảm, dường như cô có thể chạm vào anh.
Trong lòng cô dậy sóng, chợt nghe thấy sau lưng có giọng nói: “12 rưỡi rồi.”
Phong Nhã Tụng hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía anh.
Chu Quyền hỏi: “Em đã làm xong năm câu sai chưa?”
Phong Nhã Tụng nghẹn họng, vội vàng gật đầu, cầm bút nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tay/3456450/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.