Sao thế?
Phong Nhã Tụng cũng không biết bản thân mình bị sao nữa.
Nhưng cô phải nói.
Ngài cố ý không trả lời tin nhắn của em ư?
Ngài cảm thấy không có ý nghĩa gì khi tiếp tục trò chuyện với em sao?
Ngài đã xóa em phải không?
Phong Nhã Tụng đứng yên tại chỗ, mắt nhìn anh, tất cả gộp lại thành một câu hỏi.
“…Ngài đừng bỏ mặc em được không?”
Một câu hỏi vô cùng yếu ớt.
Chu Quyền gác tay lên vô lăng, yên lặng một lúc rồi nghiêng đầu hỏi: “Em muốn lên xe nói chuyện với tôi, hay nói chuyện với tôi trong quán cà phê?”
Nghe thấy câu lên xe, Phong Nhã Tụng mới bắt đầu để ý tới xe anh. Đó là một chiếc SUV rộng rãi, đầu óc cô hơi đờ đẫn, chẳng biết nên nói gì, đành hỏi: “…Chẳng phải xe của ngài bị đâm sao ạ?”
Chu Quyền nghe xong thì bật cười một tiếng. Sau đó anh lại buông tiếng thở dài, nhìn cô nói: “Vậy thì tôi sẽ nói mấy câu với em tại đây đi.”
“…Dạ?”
“Em muốn tôi không bỏ mặc em, vậy thì em muốn tôi quản lý em thế nào đây?” Chu Quyền hỏi: “Muốn tôi luôn đốc thúc em học ư?”
Anh buông vô lăng ra, nghiêm túc trò chuyện với cô: “Em không thấy đây là nhiệm vụ của bố mẹ em, thầy cô giáo em, hay là bản thân em hả?”
“Nhưng mà…”
“Lại có nhưng mà?”
Hiện tại anh và cô đã không có gì ràng buộc, song đối mặt với câu hỏi của anh, Phong Nhã Tụng vẫn dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tay/3456446/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.