Nghe có vẻ thật là ngôn tình, cho đến khi mình phải vác cậu ấy về. Cũng không vất vả lắm, giảm chục kí chứ không có nhiêu hết. Đến trước căn nhà ba tầng mặt phố của "đại thiếu gia", mình cũng mệt bở hơi tai. Bác Khuê bỗng hớt hải chạy ra đón, mặt mặt bác vừa lo vừa hoảng, rối rít cảm ơn mình:
- Cảm ơn cháu nhé! Vất vả cho cháu rồi. Mấy hôm thằng Hưng không chịu đăng ký học đội tuyển, bố nó tức lắm, quất cho mấy roi cơ mà. Hôm bác trai gặp cháu, thằng bé mặc kệ lời khuyên răn của bác và roi vọt của bố, dầm mưa đi tìm cháu đấy. Nhưng cháu đừng có lo quá, mai mốt về làm con dâu của bác, Hưng và bác đều bảo vệ cháu, không lo bị làm khó dễ đâu nhé!
Bác cười tươi đáp lại mình, con Hói trong truyền thuyết mà Nhật Hưng hay kể với mình, vẫy đuôi đi ra, sủa rất nhiệt tình làm hai mẹ con nhà bác Khuê sợ hết hồn.
Mình cũng vậy, lỡ như thấy khuôn mặt đăm chiêu của bố Nhật Hưng bất thình lình xuất hiện, chắc mình xỉu cái đùng ra đây luôn quá.
Thế là mình phải vội vã chào tạm biệt bác rồi co chân bỏ của chạy lấy người, mặc tiếng sủa kinh thiên động địa của con Hói ở phía sau.
Câu chuyện ngoài lề:
Xin chào! Tôi là con Hói mất dạy trong truyền thuyết đây.
Tôi xin đính chính tôi không hề dọa cậu chủ té như lời kể của cậu đâu nhé! Chỉ là lúc đó tôi luyện tiếng sủa cho trơn tru, thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tay-duong-phen/3593510/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.