Chương trước
Chương sau
01.11.21

Vì dịch bệnh Covid 19, chúng mình long đong, lận đận mãi mới tập văn nghệ một cách nghiêm túc. Mình còn tưởng rằng nghỉ ở nhà tránh dịch nhiều thế thì nhà trường sẽ dừng hoạt động văn nghệ, nhưng không điều gì là không thể. Đối với nhà trường, còn thở là còn gỡ.

Lớp 11 Toán cũng tranh thủ tập được ngày nào hay ngày đó. Dưới bàn tay ma thuật của các phù thủy makeup trong lớp, thằng Nhân và con Nhung trông không khác gì Chí Phèo và Thị Nở xé sách bước ra, xấu ma chê quỷ hờn. Kiểu này lớp mình không giật nhẹ cái giải nhất thì thật có lỗi với tác giả Nam Cao mà.

Bọn con gái đóng vai bà cả, bà hai, bà ba, bà tư thì xúng xa xúng xính áo yếm, váy đụp, đeo thêm mấn đội đầu.

Eo ôi thế là hở da thịt lắm đấy!

Nói thật với các cậu là dù mình có nước da trắng hồng, nhưng con gái đang ở độ tuổi 17, 18 mặc hở như vậy thì ngại chết đi được, đeo thêm cặp kính 5 độ, trông cứ sai sai kiểu gì ý.

Chúng mình đi các tiệm cho thuê đồ, xem qua đủ loại váy áo, cuối cùng cũng chốt được đồ cho dàn diễn viên chính. Khổ thân, chọn vở kịch nhiều vai quá làm tiền thuê đô ngót nghét tận mấy triệu, còn phải thuê các loại đạo cụ sân khấu.

Từ hôm tập văn nghệ, mình cũng không gặp Nhật Hưng nhiều như trước nữa, do cậu ấy phải đi tập dẫn chương trình với Trúc Quỳnh. Bình thường đã ngồi cùng nhau, bây giờ lại càng thân thiết hơn, hai người họ dính như keo dính chuột. Mình thầm nhủ trong lòng, không được buồn, không được tủi, mình không có tư cách ấy.

Huhu nhưng mà mình tủi thân quá! Hai cậu ấy đẹp đôi đến phát hờn luôn.

17.11.21

Hôm duyệt văn nghệ, chúng mình vẫn mặc đồ bình thường vì hôm đó, tiệm đồ thuê đột nhiên gặp trục trặc, nhưng không vì thế mà lũ lớp mình bị ảnh hưởng, bởi tụi nó dồn nhiều tâm huyết cho vở kịch này lắm.

Hai nhân vật chính còn bị nhập vai đến mức lên lớp vẫn còn đọc thoại, mình thì không có nhiều thoại lắm, chủ yếu diễn sao trông thật lẳng lơ, đáng ghét là được. Mình vẫn giữ hoài một nỗi thắc mắc, trông mặt mình ngu ngơ như bò đeo nơ. Thế thì giống kiểu nhân vật đó ở điểm nào, khó hiểu thật chứ!

Không sao hết, mày đã giao thì bà mày phải diễn cho trót.

Ngẫm nghĩ đạo lí một hồi, vừa hay mình thấy Nhật Hưng đứng trên sân khấu, cậu ấy cầm xấp giấy kịch bản. Chỉ đơn giản là mặc một chiếc áo thun đen tay lỡ unisex của một local brand nào đó, cùng với chiếc quần short, vậy mà mình thấy cậu ấy rất đẹp trai.



Mình chống cằm, dựa trên lan can ngắm nhìn Nhật Hưng, cậu ấy chợt ngước mắt lên phía tầng hai.

Cái gì vậy trời? Tự nhiên nhìn lên đây, ai mướn đâu.

Vì cái hành động bất chợt của ai kia, mình vội đảo mắt sang ổ sâu xanh, chúng bò ngúng nguẩy, trông đáng sợ kinh khủng khiếp.

- Ôi lớp phó nhìn gì thế? Cho nhìn với. - Đám bạn vừa chen hàng lên để "ngắm cảnh" thì bọn nó đã vội hét:

- Nhìn cái gì vậy lớp phó Khả Hân? Toàn sâu bọ không, nhìn cái khác đẹp hơn đi.

- Nhìn gì? - Đám con gái hỏi ngược lại, bọn con trai hí hửng chỉ vào bản thân, tự hào nói:

- Nhìn tụi anh nè mấy em.

- Ọe, thấy gớm!

- Mờ ê chê nha mấy cha.

Cả đám lớp 11 Toán cứ ồn ào nói chuyện, hại mình cũng chẳng biết Nhật Hưng đã thôi dùng ánh mắt phức tạp đó đối diện với mình chưa.

- ----

Cre ảnh: https://danviet.vn/thi-no-do-my-linh-mac-yem-khong-gon-mot-chut-phan-cam-77771019623.htm

P/s: Nếu các cậu muốn biết Khả Hân trông thế nào thì nhìn ảnh của hoa hậu Đỗ Mỹ Linh trong MV Hết thương cạn nhớ của Đức Phúc nha.

Đêm Giao thừa vẫn ngồi viết truyện nên các cậu nhớ dành nhiều tình cảm cho Dâu Tây Đường Phèn nhé! Năm mới vui vẻ nhoa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.