26.01.21
Những ngày tiếp theo, mình biến thành một con sen chính hiệu của Phạm Gia Nhật Hưng.
Cậu ta sai mình như sai chó vậy, hở tí thì mua giùm cái này, chút thì lại lấy giùm chai nước. Bị trật khớp chứ có liệt luôn đâu mà cứ sai bảo người ta hoài?
Và tất nhiên việc trực nhật cũng chuyển thành nhiệm vụ của mình. Mình thở dài thườn thượt đi giặt khăn lau bảng, lau bảng đã bốn tiết rồi mà tiết nào bài cũng viết dài dằng dặc. Nhật Hưng đúng là nghiệp chướng trong cuộc đời huy hoàng của mình mà.
Đang miên man suy nghĩ thì bỗng có một giọng nói cất lên làm mình hú hồn chim yến:
- Khả Hân có cần tớ giúp không?
Vẫn như thủ tục thường ngày, mình cười sượng quay lại nhìn lớp trưởng, đáp không cần đâu. Thế mà tinh thần của cậu ấy nhiệt huyết đến độ mình chẳng biết cản lại kiểu gì. Lớp trưởng trực tiếp lấy khăn lau bảng, lau giúp một bên bảng còn lại. Cả lớp ồ lên, ai nấy đều cười to trêu chọc hai đứa trên bảng.
Mình ái ngại nhìn về phía hai đứa bạn vừa làm thân được trong học kì vừa rồi. Trong khi mình cười hết sức sượng trân, hai má kia lại cười khà khà, đẩy tay nhau nhìn mình, trông vui vẻ hết sức. Chuyện lớp trưởng thích Khả Hân, chắc cả cái lớp 10 Toán, ai cũng rõ mồn một, rồi người ta cứ nói này nói kia, cứ trêu chọc mà chẳng biết điểm dừng. Mình không biết có phải do bản thân xấu tính hay không nữa, nhưng mình ghét bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tay-duong-phen/3593473/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.