Nhật Hưng nhìn mình rồi liếc lũ thanh niên, bọn họ thấy có người nên lập tức phóng xe đi mất. Mình lau mấy giọt mồ hôi lạnh trên trán. Dù chẳng có chiếc gương nào ở đây, cơ mà một vài giây phút ít ỏi chạm mắt với cậu bạn thủ khoa kia, mình vẫn thấy một con nhỏ mặt mũi đỏ như gấc nơi con ngươi đen láy ấy. Bỗng nhiên Nhật Hưng tiến lại gần mình, cậu ta ngắm nghía chiếc xe cub một hồi, mở miệng nói:
- Mày có sao không đấy?
- Không sao, nhưng mà xe của tao bị thủng lốp rồi, giờ không về được.
Cậu ta im lặng một hồi, sau đó đưa ra lời khuyên không thể chấn động hơn:
- Giấu xe vào lùm cây gần đây, rồi tao đèo mày về.
Mình có chút hoảng loạn nhẹ, một phần sợ sẽ mất chiếc xe cub, phần khác thì lo bố mẹ mắng cho một trận no đòn, nhưng lo nhất vẫn là Phạm Gia Nhật Hưng sẽ đèo mình một đoạn đường từ chỗ khỉ ho cò gáy về nhà.
Con gái trong độ tuổi này dễ rung động vì những hành động nhỏ lắm ý, mà mình không muốn yêu đương trong ba năm cấp ba đâu, vừa tốn thời gian, vừa ảnh hưởng đến chuyện học tập.
- Tao cũng quên mang điện thoại, giờ đó là cách duy nhất rồi, mày có lên không thì bảo?
Nhật Hưng ngồi trên xe đạp từ lâu, quay lại nhìn mình, tay vỗ vỗ lên yên xe đằng sau.
Ở cái thời đại mà điện thoại trở thành vật bất li thân với con người, đặc biệt là các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tay-duong-phen/3593466/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.